Chương trước
Chương sau
Vô Song rốt cuộc cũng từ trong mơ mơ hồ hồ mà tỉnh lại sau đó liền cảm thấy mình đang ở trong một không gian hoàn toàn xa lại, nếu hắn không có nhìn nhầm thì mình đang trong một ngôi nhà tranh đi?.

Ngôi nhà này cực kỳ đơn giản nhìn cũng thấy có chút tồi tàn, đương nhiên thân là người trong võ lâm, mấy thứ này từ lâu Vô Song đã không quá để ý, Vô Song chỉ để ý là tại sao hắn lại đang ở đây.

Trí nhớ của hắn dừng lại lúc ở trên lưng Thần Điêu sau đó liền không còn nhớ gì cả.

Vô Song cũng không phải đột nhiên mà bất tỉnh, hắn sau khi thấy mình cùng Đồng Mỗ đều đang ở trên Thần Điêu, nhìn thấy Thần Điêu vỗ cánh bay đi thì hắn mới an tâm bất tỉnh, hắn vốn nghĩ khi mở mắt ra người đầu tiên hắn thấy phải là Đồng Mỗ mới đúng nhưng mà hiện tại hoàn toàn là một căn phòng xa lạ, chung quanh cũng không có bất cứ một ai.

Hơi hơi thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, đưa một bàn tay lên rồi nhẹ nắm lại, cảm thấy trong người mười phần lực lượng, Vô Song liền phủi sạch suy nghĩ trong đầu.

Chỉ cần hắn hiện tại không có vấn đề gì thì cũng không cần quan tâm đến những thứ khác cho lắm, chí ít hắn vẫn có thực lực để đảm bảo cho bản thân mình bất quá vẫn còn một vấn đề Vô Song cần lo nghĩ đó chính là trạng thái ma hóa.

Trạng thái ma hóa hiện nay không còn bị A Thanh phong ấn cũng đồng nghĩa với việc Vô Song chỉ cần không cẩn thận rất dễ rơi vào trạng thái ma hóa hơn nữa còn là ma hóa không do bản thân hắn khống chế.

Ma hóa là một dạng giống với cảm xúc trái chiều của Vô Sogn, khi cảm xúc trái chiều vượt quá khả năng chịu đựng của chính Vô Song hắn thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ ma hóa, dẫu biết với khả năng của Vô Song thì rất khó bị đẩy tới ma hóa nhưng ai đoán được chữ ngờ?, cái vấn đề này khiến Vô Song phải cẩn thận mà suy nghĩ.

Ngay lúc này như đánh vỡ suy nghĩ của Vô Song, có một tiểu hài tử đang lén lút nhìn hắn, trên tay còn cầm một chậu nước mang tới.

Nhìn tiểu hài tử này ánh mắt Vô Song hơi nhíu lại, tiểu tử này trên người tương đối bẩn, quần áo thì rách rưới, mái tóc tương đối dài lại bắt đầu bết lại, chung quy lại nhìn hắn thật sự giống một tiểu ăn mày.

“Ngươi là?”.

Thấy đối phương vẫn một mực nhìn mình, Vô Song rốt cuộc cũng lên tiếng.

Nghe thấy Vô Song hỏi, tiểu tử này mới chậm rãi đặt chậu nước trong tay xuống, ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm Vô Song, sau đó khóe miệng hơi hơi run lên nhưng nó vẫn là không nói gì.

Nhìn đứa bé này Vô Song không khỏi thở ra một hơi thậm chí có chút thương cảm.

“Chẳng nhẽ bị câm?”.

Ngay lúc Vô Song đang vì tiểu tử này mà suy nghĩ, tiểu tử kia rốt cuộc như ý thức được cái gì, ánh mắt một lần nữa tìm lại một tia thanh minh.

“Xin lỗi tỷ tỷ, là ta lúc nãy thất thố, ánh mắt cảu ngươi quả thực quá giống mẫu thân của ta”.

Câu nói này thật sự làm Vô Song tương đối giật mình, hắn liền liếc tiểu tử kia một chút rồi hỏi.

“Ánh mắt của ta giống của mẫu thân ngươi như vậy sao?”.

Tiểu tử kia cũng không có bất cứ suy nghĩ gì mà gật đầu.

“Đúng vậy, ánh mắt tỷ tỷ căn bản giống y như đúc ánh mắt của mẫu thân ta chỉ là mẫu thân ta cực kỳ già nua, không có được khuôn mặt xinh đẹp như tỷ tỷ”.

Nghe vậy Vô Song còn tưởng kẻ trước mặt hắn bị điên, Vô Song cùng mẫu thân đối phương có ánh mắt giống nhau thì cũng thôi đi nhưng mà đối phương lại còn nói mẹ hắn cực kỳ già nua, đây là cái logic gì?, đã già nua lại còn có được ánh mắt như Vô Song?, phải biết chỉ cần xuất hiện một nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng đã làm ánh mắt phụ nữ có chút khác biệt, ánh mắt của một thiếu nữ đang tuổi trăng tròn sao có thể giống ánh mắt của một lão nhân?.

Thêm một điều nữa làm Vô Song hơi hơi phải suy nghĩ, tiểu tử trước mặt còn quá bé trong khi mẫu thân hắn lại già nua, đây là tình tiết gì?, cái từ già nua đặt lên một nữ nhân căn bản không dễ, một nữ nhân muốn bị đặt lên hai chữ này chỉ sợ cũng phải ngoài 50 thậm chí 60 tuổi.

60 tuổi có hài nhi chỉ khoảng 10 tuổi?, Vô Song không tin tưởng cho lắm.

Tất nhiên hắn cùng tiểu tử kia không quen không biết, tiểu tử kia có kỳ lạ hơn nữa thì Vô Song cũng không có tâm để ý, ánh mắt Vô Song lần này chuyển về phía chậu nước trên tay đối phương.

Căn phòng này không có đồ vật nào tương tự với gương, Vô Song muốn quan sát dung mạo của mình cũng chỉ có thể mượn mặt nước phản chiếu.

Tiểu tử kia gọi hắn là tỷ tỷ, cái này chỉ có duy nhất một khả năng là khuôn mặt Vô Song trở về nguyên dạng, Vô Song cũng không sẽ không quên trước khi hắn ngất đi bản thân hắn đã thay đổi dung mạo thành nam nhân vậy vì cái gì dung mạo hiện nay của hắn lại là nữ nhân?.

Thật ra Vô Song cũng là không biết đây là Đồng Mỗ giúp hắn tẩy đi, Đồng Mỗ cũng không quá rõ ràng đâu mới là dung mạo thật sự của Vô Song nhưng mà nàng cảm thấy dung mạo nam nhân của Vô Song thực sự không mấy thích hợp.



Đầu tiên Đồng Mỗ chán ghét nam nhân, ít nhất nhìn vào dung mạo nữ nhân của Vô Song còn đỡ làm cho Đồng Mỗ đau mắt.

Thứ hai và cũng là quan trọng nhất, Đồng Mỗ sau khi mang VÔ Song lên Ma Thiên Nhai, nàng không chịu được ánh mắt tò mò của Tạ Yên Khách liền nảy ra suy nghĩ giúp Vô Song lau qua khuôn mặt, nàng vốn chỉ muốn thử mà thôi nhưng không ngờ dung mạo của Vô Song lại biến trở về như cũ, từ đó khi biết được Vô Song vốn là ‘nữ giả nam trang’ thì Tạ Yên Khách đương nhiên cũng không có bất cứ suy nghĩ gì không đúng nữa.

Sau khi tiếp nhận thau nước, Vô Song liền có thể quan sát lại dung mạo của mình hiện nay tất nhiên hắn chỉ cần biết mình lúc này dung mạo là như nào mà thôi cũng không quá chú tâm.

“Ta muốn hỏi một chút, đây là nơi nào?”.

Không biết có phải ánh mắt của Vô Song quá giống ánh mắt mẫu thân tiểu tử kia hay không mà đối phương với Vô Song có vài phần thân cận, hắn đối với câu hỏi của Vô Song cũng không giấu diếm chút nào.

“Tỷ tỷ, ta cũng không biết đây là nơi nào, ta bị tiền bối bắt đến đây cùng ngày với tỷ tỷ, vì vậy... ta cũng không rõ ràng lắm”.

Vô Song liền gật đầu, đối với câu trả lời của tiểu tử kia lộ ra vài phần nghi hoặc.

“Ngươi bị tiền bối bắt đến đây?, vậy rốt cuộc là vị tiền bối nào?”.

Tiểu tử kia lần này rốt cuộc cũng cho Vô Song một câu trả lời khiến hắn tương đối hài lòng.

“Tiền bối dẫn ta đến đây, ta cũng không quá hiểu tiền bối chỉ nghe người khác gọi tiền bối là Ma Thiên Cư Sĩ”.

Lần này khóe miệng Vô Song rốt cuộc hơi giật giật, trong lúc hắn ngất xỉu thì có việc gì xảy ra?, Ma Thiên Cư Sĩ?, hắn dĩ nhiên gặp phải Tạ Yên Khách?.

Tất nhiên với một người từng gặp Bạch Tự Tại mà nói thì xuất hiện thêm một cái Tạ Yên Khách cũng không có gì bất ngờ, bất ngờ lớn nhất là tiểu tử kia, nếu hắn bị Tạ Yên Khách bắt đến đây lại thêm vào mấy câu kỳ lạ mà hắn nói thì kẻ trước mặt chẳng nhẽ lại là Cẩu Tạp Chung?.

Nếu đối phương thật sự là Cẩu Tạp Chủng thì Vô Song liền phải có vài phần cẩn thận.

Vô Song từng đối đầu với Long đảo chủ, từng chứng kiến Bạch Thủ Thái Huyền Kinh mạnh mẽ hơn nữa thân là một người từng ở bên A Thanh, hắn lại càng phải hiểu Bạch Thủ Thái Huyền Kinh ý nghĩa là gì, đây chính là cội nguồn diễn hóa võ công trong thiên hạ đồng thời theo lời A Thanh mà nói trong lịch sử chỉ có duy nhất Cẩu Tạp Chủng có thể luyện thành một tiên võ này.

Vô Song chưa tưởng tượng được ra đại thành Bạch Thủ Thái Huyền Kinh thì nó kinh khủng ra sao nhưng Vô Song có thể chắc chắn thiên hạ sau này liền nhất định có một vị trí cho Cẩu Tạp Chủng, cho Thạch Phá Thiên.

Vô Song biết thế giới này không phải thế giới của hắn, hắn nhất định phải trở về thế giới cũ, nếu không hắn thực sự nguyện ý kết giao cùng Thạch Phá Thiên một lần.

Lại nói tiếp một chút đến Thạch Phá Thiên, trước không rõ thân phận của đối phương thì Vô Song lười suy nghĩ nhưng khi đã rõ thì hắn lại bắt đầu nghĩ về mẫu thân của Thạch Phá Thiên.

Mẫu thân Thạch Phá Thiên nói cũng không phải là Mẫn Nhu mà là Mai Phương Cô, Mai Phương Cô chính là suốt ngày hóa trang trong hình dạng lão bà vì vậy mới bị chính con trai mình coi là già nua nhưng nàng có hóa trang đi chăng nữa cũng không che dấu được ánh mắt của mình, nghĩ tới Mai Phương Cô bản thân Vô Song âm thầm thấy kỳ lạ.

Hắn không có mấy ấn tượng với Mai Phương Cô nhưng lúc này hắn liền tự hỏi, chẳng nhẽ ánh mắt của hắn cùng ánh mắt Mai Phương Cô giống nhau như vậy?.

.......

Thạch Phá Thiên cũng không biết Vô Song đang nghĩ gì, hắn thấy Vô Song hơi sững người cũng chỉ biết im lặng sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Vô Song, cũng không nói năng câu nào, động tác có vài phần gò bó.

Vô Song nhìn động tác Thạch Phá Thiên liền suýt nữa phá lên cười có điều hắn cảm nhận được tiểu tử này... muốn ở với hắn.

Cũng không phải có cái ý gì đặc biệt chỉ là ánh mắt Vô Song quá giống ánh mắt Mai Phương Cô hơn nữa không lạnh lẽo và ác độc như Mai Phương Cô, đối với một tiểu tử đang lạc mẫu thân như Thạch Phá Thiên mà nói nếu hắn tìm được một người nào đó có nét tương tự với mẫu thân thì không thân cận mới là lạ.

Dù sao khoảng thời gian qua Thạch Phá Thiên sống không dễ dàng.

Nghĩ đến một đứa trẻ từ khi sinh ra thậm chí không được nhận tình thương của mẫu thân, sau này lại phải một mình bôn ba đi tìm mẹ của mình, một thân một mình loạn nhập giang hồ, Vô Song thật tâm cũng không muốn xua đuổi hắn.

Lại nghĩ đến Tạ Yên Khách, Vô Song cũng có chút tò mò về nhân vật này đồng thời không hiểu tại sao Đồng Mỗ lại đưa hắn đến chỗ này?, hắn thật sự không ngờ Đồng Mỗ lại có giao tình gì với Tạ Yên Khách.

Đang định đứng lên cùng Thạch Phá Thiên đi ra ngoài tìm Đồng Mỗ thì nàng rốt cuộc cũng xuất hiện, thân ảnh nhỏ nhắn đưng ở ngay cưa ra vào bát quá ánh mắt nàng nhìn Vô Song vẫn như cú, không hề có bao nhiêu thiện cảm.

Cũng bất chấp Thạch Phá Thiên đang ở bên cạnh Vô Song, nàng gần như không đợi được nữa mà lạnh lùng lên tiếng.

“Hừ ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh, Đông Phương Bạch ngươi thực sự là gan lớn, có biết Mỗ vì ngươi liền bỏ phí 3 ngày thời gian hay không?”.

Nhìn Thiên Sơn Đồng Mỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận quả thật rất giống trẻ con đang phụng phịu, Vô Song liền mỉm cười, một tay đưa ra nhẹ vỗ vào vai Thạch Phá Thiên.

“Ngươi đi ra ngoài trước”.

Thạch Phá Thiên cũng không có cãi lời Vô Song, trước khi ra ngoài hắn một lần nữa nhìn về phía Vô Song sau đó lại đánh giá Đồng Mỗ.

Thạch Phá Thiên không hiểu cho lắm lý do tại sao Đồng Mỗ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn vậy mà cho dù là Vô Song hay cả tiền bối ngoài kia đều rất sợ nàng?.

Không hiểu mặc không hiểu, Thạch Phá Thiên vẫn tương đối nghe lời, thành thành thật thật mà đi ra ngoài.

“Thế nào, ngươi bao giờ dẫn ta đến chỗ của sư đệ, thực sự vì ngươi ta tốn quá nhiều thời gian”.

Vô Song cảm nhận được sự tức giận của Đồng Mỗ bất quá hắn cũng chỉ cười cười/.

“Ngươi rất quen thuộc với Tạ Yên Khách?”.

Đồng Mỗ nghe vậy cũng không phủ nhận, nàng chậm rãi gật đầu.

“Có thể coi là quen thuộc, hắn giống với đệ đệ của Mỗ, lần này đến chỗ sư đệ ta cũng muốn mang hắn theo”.

Vô Song nghe vậy trái lại có chút không ngờ.

“Mang Tạ Yên Khách theo? “.

“Sao?, ngươi có ý kiến?, Mỗ lần này không có chút nội công trong người, bản thân Mỗ tất nhiên không sợ nhưng nếu đám người Hiệp Khách Đảo đó có thể tìm ra Mỗ liền có chút phiền toái đặc biệt là sư đệ, Tạ Yên Khách kẻ này võ công không ra làm sao bất quá hắn đã nhận Huyền Thiết Lệnh liền y lệnh mà làm, có hắn đi theo bảo vệ ít nhất đám Trương Tam – Lý Tứ kia cũng không còn là vấn đề”.

Vô Song một lần nữa phải nhìn Đồng Mỗ bằng cặp mắt khác, Đồng Mỗ không ngờ cũng cẩn thận đến mức này.

“Ngươi sợ đám người Hiệp Khách Đảo sẽ tìm ra chúng ta?, không thể nào đâu dù sao địa điểm kia ta không nói, bọn họ sao có thể biết?”.

Vô Song đương nhiên cảm thấy Đồng Mỗ lo lắng tương đối thừa thãi, Hiệp Khách Đảo sao có thể phát giác ra tung tích của bọn họ?, nào ngờ câu trả lời tiếp theo của Đồng Mỗ lại làm Vô Song giật mình không nhẹ.

Nàng nhìn chằm chằm vào Vô Song, sắc mặt ngưng trọng.

“Cái này Mỗ cũng không rõ nhưng Mỗ có linh cảm như vậy, ngươi có thể không biết Hiệp Khách Đảo mấy năm trước liền có chủ nhân, chủ nhân của Hiệp Khách Đảo ngươi có hiểu là ý nghĩa gì không?”.

“Long – Mộc hai tên đó kiêu ngạo cực kỳ, so với Mỗ cũng chẳng kém bao nhiêu, năm xưa ân sư mang Mỗ lên Hiệp Khách Đảo, ân sư cũng có ý thu hai kẻ đó làm đệ tử nào ngờ cả hai căn bản không theo thậm chí còn từng hợp lực cùng ân sư đánh một trận, cho dù vẫn là thua thảm nhưng một thân ngạo khí chưa mài, rất khó để hai kẻ này cúi đầu”.

“Trải qua năm tháng, Long – Mộc hai người chỉ biết càng ngày càng mạnh, cho dù ân sư hiện nay sống lại trước mặt hai người liên thủ có lẽ cũng chỉ có thể đảm bảo bản thân an toàn lui đi chứ tuyệt không thể một lần nữa đánh bại cả hai vậy mà bọn họ lại chịu nhận kẻ khác làm chủ”.

“Mỗ không rõ chủ nhân Hiệp Khách Đảo hiện nay là thần thánh phương nào nhưng từ việc dám mang người Hiệp Khách Đảo tấn công Linh Thứu Cung liền lộ ra dã tâm rất lớn “.

“Long Ngạo Thiên hắn ta thậm chí còn nói, chỉ cần Mỗ chấp nhận lên Hiệp Khách Đảo liền có thể trở thành đệ tam đảo chủ, kẻ thần bí kia vậy mà muốn Mỗ vì hắn hiệu lực sau đó liên hợp Hiệp Khách Đảo cùng Linh Thứu Cung đánh xuống võ lâm trung nguyên, nhất cử thống nhất võ lâm, kẻ này dã tâm rất lớn tuyệt đối phải đề phòng hơn nữa có dã tâm như vậy lại thêm Long – Mộc hai kẻ đó cộng đồng nhận chủ chỉ sợ một thân thực lực đã đạt đến thông thần, thiên hạ này... Mỗ không tin có người đủ sức đánh bại hắn”.

Đồng Mỗ không nói thì thôi, nàng vừa nói Vô Song liền trầm ngâm không ít.

Thế giới này chỉ có một đế vị cao thủ duy nhất là Tảo Địa Thần Tăng nhưng mà như Đồng Mỗ đã đánh giá cho dù là sư phụ nàng Tiêu Dao Tử sống lại mà đối mặt với Long – Mộc hai người liên thủ cũng phải tạm tránh lui, Vô Song không tin vị thần tăng kia mạnh hơn được Tiêu Dao Tử, đối mặt với hai người Long – Mộc chỉ sợ cũng phải bị ép xuống hạ phong.

Long – Mộc mỗi người đã cực kỳ cường đại, nếu lại am hiểu hợp công thì quá mức đáng sợ.

Vô Song là người của thế giới khác, tại cái thế giới kia hắn hiểu ngũ đế cao thủ mạnh như thế nào nhưng mà mạnh cũng phải có giới hạn, đấy là còn chưa kể Long – Mộc hai người đều tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, một người đã nghịch thiên nếu là cả hai thì phải dùng từ vô địch để hình dung.

Chủ nhân của hai người này... là tồn tại bậc nào?.

Nếu đối thủ của hắn chỉ là đế vị cường giả thì hắn còn không quá mức sợ hãi, trời có sập xuống cũng có A Thanh đến gánh, A Thanh hiện nay thực lực đại giảm nhưng đế vị cao thủ cũng không làm khó được nàng bất quá... nếu chủ nhân Hiệp Khách Đảo siêu việt đế vị cao thủ thì sao?, cái này thì không dám chắc.

Vô Song có thể làm ra một cái đánh giá sơ bộ về thực lực A Thanh hiện nay, giả sử A Thanh gặp một nhân vật như Vô Hà Tử thì nàng có thể mạnh mẽ áp chế nhưng nếu nàng gặp nhân vật như Trương Tam Phong chỉ sợ thua nhiều thắng ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.