Miệng lưỡi tranh đấu đương nhiên cũng không thể kéo dài mãi, Vô Song cùng Đồng Mỗ kể cả không ai chịu ai thì cũng phải cảm thấy khát nước, hai người liền trực tiếp không có để ý đến nhau, trực tiếp khoanh tay không thèm nhìn đối phương.
Nói thật ra thì Vô Song hiện nay cũng cảm thấy vài phần buồn cười, Đồng Mỗ mang theo thân hình trẻ con, nhìn nàng hiện nay làm Vô Song không mấy chán ghét thậm chí lại có vài phần dễ thương, nếu nhìn Đồng Mỗ với ánh mắt một đứa bé ương ngạnh thì Đồng Mỗ quả thực rất dễ thương.
Bỏ qua phần dung mạo của Đồng Mỗ, Vô Song lưng dựa vào tường, lấy ra một tấm gương cùng một chiếc hộp gỗ làm bằng trầm hương có mùi thơm dịu nhẹ, sau đó hắn bắt đầu từ từ mở hộp gỗ ra, nhẹ nhàng cầm lên một cây bút vẽ.
Đồng Mỗ vốn đã không muốn để ý Vô Song nhưng mà mùi trầm hương nhẹ dịu quả thực có sức ảnh hưởng rất lớn đến nữ nhân, Đồng Mỗ quả thật tò mò muốn xem cái mùi dễ chịu đó bắt nguồn từ đâu sau đó Đồng Mỗ kinh ngạc mà há hốc miệng.
Nàng nhìn thấy Vô Song đang... trang điểm, từng nét từng nét bút cứ như vậy mà vẽ lên mặt.
Nếu chỉ là vẽ lên mặt vài nét thì Đồng Mỗ cũng chẳng lạ gì dù sao thiên hạ này vẫn có một bộ môn mang tên ‘kinh kịch’, Đồng Mỗ không quá am hiểu kinh kịch nhưng mà diễn viên kinh kịch không phải cũng đều vẽ loạn lên mặt sao? chỉ là mấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297899/quyen-2-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.