Một đêm tại Thiên Sơn cứ như vậy liền trôi qua, khi những tia sáng ngày mới khó khăn xuyên qua từng mảng tuyết phủ, Vô Song rốt cuộc mở mắt.
Ánh mắt Vô Song hướng ra ngoài cửa động, ở ngoài bên kia hiện tại thuần một màu trắng, không thể không nói được nhìn thấy toàn bộ mảnh không gian phủ đầy tuyết là một loại cảm giác rất tuyệt vời, chí ít Vô Song liền thấy đẹp, liền thấy có chút dễ chịu.
Đốm lửa ngày hôm qua chỉ còn là tàn tro, Vô Song chậm rãi chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài, hướng mắt lên nhìn bầu trời, hắn biết Linh Thứu Cung ở trên đỉnh núi cao nhất dãy Thiên Sơn.
Theo hậu thế rất nhiều người nói dãy Thiên Sơn chính là dãy núi Himalaya, cái này Vô Song cũng không quá chắc chắn bởi hắn không thật sự là người đam mê cuồng nhiệt với những thứ này bất quá nếu đúng như hậu thế nói thì việc đi lên Linh Thứu Cung thật sự tương đối mệt mỏi bởi Linh Thứu Cung nằm ở đỉnh núi cao nhất Thiên Sơn.
Nghĩ đến đỉnh Everest là Vô Song lại thở dài một hơi, hắn chưa đến bao giờ nhưng đương nhiên biết nó cao đến mức nào, cho dù với võ công của Vô Song hiện tại muốn leo lên đỉnh núi này tuyệt đối có thể thở không ra hơi.
“Vì Thần Điêu, vẫn là phải cố gắng một chút”.
Ước lượng thời gian một chút, bây giờ có lẽ vẫn là sáng sớm khoảng 6h30 – 7h, cảm nhận cái không khí lành lạnh ở Thiên Sơn, điều chỉnh cho tâm trạng thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297894/quyen-2-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.