Chương trước
Chương sau
Một đêm tại Thiên Sơn cứ như vậy liền trôi qua, khi những tia sáng ngày mới khó khăn xuyên qua từng mảng tuyết phủ, Vô Song rốt cuộc mở mắt.

Ánh mắt Vô Song hướng ra ngoài cửa động, ở ngoài bên kia hiện tại thuần một màu trắng, không thể không nói được nhìn thấy toàn bộ mảnh không gian phủ đầy tuyết là một loại cảm giác rất tuyệt vời, chí ít Vô Song liền thấy đẹp, liền thấy có chút dễ chịu.

Đốm lửa ngày hôm qua chỉ còn là tàn tro, Vô Song chậm rãi chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài, hướng mắt lên nhìn bầu trời, hắn biết Linh Thứu Cung ở trên đỉnh núi cao nhất dãy Thiên Sơn.

Theo hậu thế rất nhiều người nói dãy Thiên Sơn chính là dãy núi Himalaya, cái này Vô Song cũng không quá chắc chắn bởi hắn không thật sự là người đam mê cuồng nhiệt với những thứ này bất quá nếu đúng như hậu thế nói thì việc đi lên Linh Thứu Cung thật sự tương đối mệt mỏi bởi Linh Thứu Cung nằm ở đỉnh núi cao nhất Thiên Sơn.

Nghĩ đến đỉnh Everest là Vô Song lại thở dài một hơi, hắn chưa đến bao giờ nhưng đương nhiên biết nó cao đến mức nào, cho dù với võ công của Vô Song hiện tại muốn leo lên đỉnh núi này tuyệt đối có thể thở không ra hơi.

“Vì Thần Điêu, vẫn là phải cố gắng một chút”.

Ước lượng thời gian một chút, bây giờ có lẽ vẫn là sáng sớm khoảng 6h30 – 7h, cảm nhận cái không khí lành lạnh ở Thiên Sơn, điều chỉnh cho tâm trạng thoải mái sau đó thân hình Vô Song cấp tốc di chuyển, trong cái màu trắng nơi dãy Thiên Sơn, thân hình Vô Song cứ như một bóng ma vậy.

.........

Với Vô Song mà nói thì Thiên Sơn Linh Thứu Cung thật sự là một mục tiêu mà hắn nhất định phải đến đặc biệt là hiện nay hắn lại càng phải cấp thiết đến Linh Thứu Cung hơn, nơi này không có Thiên Sơn Đồng Mỗ trấn thủ thì Vô Song gần như có thể thả tay mà làm dẫu sao Vô Song cũng không tin dãy Thiên Sơn có vị ngũ tuyệt cao thủ thứ 2 mà kể cả là thật sự có thì Vô Song hắn sợ gì?, đánh không lại thì chạy, tuyệt đối sẽ không chết được.

Vì thời gian không cho phép, Vô Song sẽ không lại tiếp tục nhìn ngang nhìn dọc, không có hứng thú quan sát cảnh vật xung quanh mà chỉ hướng về đỉnh Thiên Sơn mà chạy có điều Vô Song cũng không biết một việc là... kể từ khi hắn đến thế giới này hắn chưa bao giờ làm được việc gì theo chủ ý của mình, có rất nhiều việc vẫn cứ bám vào hắn... bám đến mức làm hắn cảm thấy cực kỳ khó tin.

Ví dụ đơn giản là gì?, hắn chỉ có đi lên núi hái vài cây thuốc cho Quách Tĩnh, bình thường đến chẳng thể bình thường hơn cũng gặp được đám người Lý Thu Thủy, Âu Dương Phong cùng Bạch Tự Tại.

Hắn chỉ muốn ra ngoài dạo một vòng thành Yến Kinh thuận tiện lấy chút thời gian rảnh cho Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong nói chuyện vậy mà lại phải cùng Kiều Phong đại chiến.

Hắn chỉ muốn an an ổn ổn rời Yến Kinh mà hướng về Tây Vực dĩ nhiên lại được nhìn thấy Hoàng Dược Sư.

Lần này... cũng là như vậy.

Rất đơn giản, Vô Song không gây ai, hắn chỉ một đường chạy thẳng vậy mà lycs này có một tiếng xé gió vang lên, Vô Song lập tức lùi lại để rồi một vật sắc nhọn lướt qua khuôn mặt hắn, cái vật kia thậm chí như có linh tính, sau khi lướt qua Vô Song nó lập tức vòng lại, lần này mục tiêu của nó là cổ họng của Vô Song.

Vô Song cho dù cực kỳ bất ngờ nhưng mà gặp nguy không loạn, cổ chân khẽ xoay, cả người lập tức xoay vòng trên không trung, một lần nữa né qua vật kia sau đó cổ tay cũng mở ra, một cây ngân châm phá gió mà tới, bắn thẳng về phương hướng cách đó không xa.

Theo một cây ngân châm bắn tới, bên trong ụ tuyết có một bóng người nhảy ra, kẻ này đương nhiên có thể thoát được một cây ngân châm của Vô Song đồng thời theo động tác nhảy ra của hắn, một tay chống xuống mặt tuyết, cả người bắn ngược lại, cũng rất nhanh ổn định cơ thể mà nhìn Vô Song.

Hắn nhìn chằm chằm vào Vô Song sau đó lập tức ra lệnh.

“Là nữ nhân, giết không cần hỏi”.

Vô Song tuyệt đối là chết lặng, khuôn mặt giật giật nhìn kẻ trước mặt, hắn cảm giác hắn đụng ngay vào một thằng điên.

Hắn xin thề hắn chưa từng gặp đối phương hơn nữa cái gì gọi là ‘nữ nhân giết không cần hỏi?”, hắn tuyệt đối có thể liên hệ đối phương với kẻ tâm thần biến thái bất quá kẻ này khí tức thực sự rất cường hãn, là một vị đại tông sư cao thủ.

Đây là một cái nam nhân có mái tóc dài có điều lại nhìn bù xù vô cùng, hắn không biết đã ẩn trong tuyết từ bao giờ có điều gần như không hề cảm thấy lạnh lẽo gì, nửa thân trên để trần lộ ra thân thể gầy gò nhưng những búi cơ gần như dính chặt vào nhau, nhìn cứ như một cái cột đá thu nhỏ vậy về phần vũ khí của kẻ này lại có vài phần giống Huyết Chích mà Vô Song thấy, đây là một sợi xích dài với lưỡi cảu nó giống một cây phi tiêu khổng lồ bốn cạnh.

Nhìn từ đầu đến chân... quả thật có vài phần giống kẻ thần kinh.

Vốn muốn hỏi đối phương một chút rốt cuộc có hiểu lầm gì không dù sao Vô Song hắn chỉ muốn đi tới Linh Thứu Cung, tuyệt không muốn phiền phức có điều đối phương cũng không cho Vô Song cơ hội lên tiếng hơn nữa không ngờ dưới tuyết vẫn có người khác.

Theo tên kia lên tiếng, những ụ tuyết bắt đầu phồng lên sau đó hơn 10 cái bóng ảnh xuất hiện cứ như thuật độn thổ chui lên vậy, 10 tên này vũ khí đều là đoản kiếm, từ trên xuống ăn mặc quần áo thuần một màu đen, đám người này cũng chẳng nói năng câu gì tất cả đều lao thẳng về phía Vô Song, sát khí bừng bừng.

Vô Song lần này thì thật sự cảm thấy bực mình, tượng đất còn có 3 phần giận huống gì một kẻ từ lâu đã coi việc giết người đơn giản như ăn cơm uống nước?.

Vô Song cũng không có ý định lên tiếng, thân hình hắn đứng nguyên một chỗ sau đó bắt đầu lắc lư, trong ánh mắt không thể tin được của đám hắc y nhân thân ảnh Vô Song cứ như vậy mờ dần mờ dần sau đó chỉ thấy Vô Song hoàn toàn biến mất ở vị trí cũ, thân ảnh của hắn lướt đi trong mảnh không gian màu trắng cứ như là vô hình vậy.

Vô Song không mang theo vũ khí có sức sát thương lớn bởi hắn căn bản không cần, đối với hắn chỉ cần duy nhất một cây ngân châm là đã đủ đế giết người.

Bước chân nhẹ in trên nền tuyết trắng, thân ảnh Vô Song như một cơn gió thoáng qua, hắn đi đến đâu liền có một hắc y nhân cứ thế ngã xuống, sau đó lần lượt từng hắc y nhân đổ gục, trong một không gian hẹp bị bao phủ bởi 10 tên hắc y nhân vậy mà không ai chạm được đến một góc áo của Vô Song, chỉ cần bằng vào thân pháp bản thân Vô Song đã có thể coi là cực mạnh, chí ít chỉ 10 tên tông sư cao thủ ở trước mặt đối với hắn đơn giản như một bữa ăn sáng vậy.

Như một cơn gió lướt qua, Vô Song có thể nói là nhẹ nhàng vô cùng giải quyết toàn bộ đối phương tuy nhiên hắn lại chuẩn bị đối mặt với hình ảnh cực kỳ ‘chấn động’.

Theo suy nghĩ thông thường của Vô Song, nam tử tập kích hắn là kẻ dẫn đầu nhóm ám sát này, cho dù Vô Song chưa trực tiếp giao thủ với đối phương nhưng Vô Song cũng có thể cảm nhận được kẻ trước mặt tuyệt đối không yếu, không biến thái được như Kiều Phong hay Vô Song nhưng tuyệt đối có thể vượt qua Mã Ngọc.

Một vị đại tông sư như vậy cho dù là Vô Song muốn đánh bại cũng cảm thấy tốn thòi gian, sau khi giải quyết đám ‘tôm tép’ kia, Vô Song bắt đầu hướng về phía chính chủ bất quá kẻ kia thực sự cực kỳ vô sỉ, hắn vừa thấy Vô Song hành động đã mở ra một ống trúc, ống trúc mở ra lập tức một đoàn hỏa diễm bắn thẳng lên không trung.

“Pháo hiệu?”.

Mặt Vô Song hơi hơi nhăn lại, hắn biết đối thủ bắt đầu gọi đồng bọn trợ giúp, nếu đến thêm một đại tông sư cao thủ nữa như kẻ trước mặt thì Vô Song vẫn có thể thắng được hai người bất quá nếu mà hơn một tên đến thì sao?, việc lúc này liền trở thành không đơn giản.

Nghĩ đến đây Vô Song bắt đầu tụ khí, hàn băng khí cấp tốc chuyển động, một chân dẫm xuống nền tuyết trắng, một loạt tàn ảnh theo chuyển động của Vô Song xuất hiện, gần như hắn vừa bước ra một bước đã lướt đến trước mặt kẻ kia, một tay mạnh mẽ đánh ra.

“Tiên Thiên Hàn Băng Chưởng”.

Vô Song vẫn là quyết định, đánh nhanh thắng nhanh.

Nam tử trước mặt cũng là kẻ phản ứng kinh người, hắn lập tức kéo căng sợi xích của mình ra đỡ lấy một chưởng của Vô Song, kình lực của Vô Song mạnh mẽ đẩy hắn lùi về phía sau có điều nam tử này ngay lập tức liền biểu hiện ra điểm không tầm thường, chỉ thấy cả người hắn bị đánh bay đi, cơ thể bị hất lên không trung sau đó hai chân của hắn bắt đầu dồn khí, cánh không đá ra hai cước.



Với một chưởng của Vô Song đương nhiên không thể bắn bay đối thủ lên trời, đây là nam nhân kia cố ý, lại thêm hai cước cách không đá ra, Vô Song cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn lùi lại, thân hình liền lướt nhẹ về phía sau.

Thấy Vô Song lùi lại, nam tử kia nhếch miệng bàn tay thả ra xích sắt, sợi xích như một con mãng xà khát máu bắn thẳng về phía Vô Song, lập tức lại làm Vô Song phải né tránh.

Kẻ kia hai chân chạm đất, cước bộ liền biến ảo, một cánh tay của hắn rung bần bật lên, sợi xích sắt như có sinh mạng, giống một đầu mãng xà quay đầu trực tiếp ngoặt một hướng khác, mũi nhọn lựa chọn thẳng cái cổ của Vô Song.

Kẻ này sử dụng vũ khí dạng ‘sợi xích’ thậm chí cao minh hơn đám người Huyết Chích Tử 10 lần có hơn.

Vô Song trước thế công mãnh liệt như hồng thủy của đối phương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn lùi lại, phải biết trước mặt hắn hiện nay không phải chỉ một sợi xích sắt lao đến mà như một bức tường không thể vượt qua.

Rõ ràng có thể đẩy lùi được Vô Song bất quá nam tử kia cũng chẳng có một tia vui vẻ nào trái lại sắc mặt dần dần trở nên khó coi, sợi xích trong tay hắn được gọi là Tỏa Hồn Nhận, bản thân cái tên này cũng rất có ý nghĩa, đừng nói là người sống mà cho dù có hóa thành oan hồn cũng bị thứ này phong tỏa, nam tử kia rõ ràng cực kỳ tự tin với Tỏa Hồn Nhận của bản thân vậy mà lại không cách nào đánh trúng Vô Song?, đến cả vạt áo cũng không có cách nào chạm đến.

Về phần Vô Song hiện nay sắc mặt cũng ngưng trọng, hắn cũng không thể nào để trận chiến này kéo dài, đối phương rõ ràng đã sử dụng đến cả pháo hiệu, Vô Song thật sự không tiện tiếp tục chiến đấu, nghĩ tới một điểm này, cổ tay Vô Song bắt đầu cong lên, trong ánh mắt không tin được cảu nam tử kia, hắn thấy Vô Song lao thẳng về phía sợi xích của hắn.

“Hừ, muốn chết?”.

Hừ lạnh một câu, tốc độ cánh tay của hắn càng ngày càng nhanh, bóng ảnh của sợi xích cũng càng ngày càng nhiều tuy nhiên hắn đột ngột hơi khựng lại, hắn thấy cánh tay của Vô Song đưa ra.

Trong phút chốc, cổ tay của Vô Song xoay tròn cho đối phương một cám giác vô cùng nhẹ nhàng mà ưu nhã kèm theo đó trên cánh tay Vô Song xuất hiện một luồng hàn khí nồng đậm, Vô Song chỉ đưa tay ra một cái vậy mà thành công nắm lấy chân ảnh của sợi xích, trực tiếp nắm vào sợi xích kia khiến nó không cách nào cử động.

Khả năng khống chế Tỏa Hồn Nhận của nam tử kia quả thực rất đáng sợ nhưng để làm khó Vô Song thì đúng là chưa đủ, bằng vào Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Vô Song muốn phá thứ này cũng không khó, tiếp theo hắn trực tiếp vận lực.

Lực lượng của Vô Song là kinh người bực nào?, nam tử kia vốn định dùng man lực kéo vũ khí của mình trở về tuy nhiên hắn rất nhanh bắt đầu hiện lên vẻ không thể tin, thân thể Vô Song vốn nhỏ nhắn vô cùng nhưng mà sức mạnh thì cứ như một đầu bạo long vậy, Vô Song trực tiếp kéo bay đối phương về phía mình.

Lúc này ánh mắt nam tử kia hoàn toàn trống rỗng cũng may hắn rất nhanh tỉnh hồn, thấy cơ thể bị kéo bay về phía Vô Song, hắn cắn răng tung ra một chưởng.

Một chưởng mang theo kình phong đánh tới hơn nữa nội lực cũng tuyệt đối không tầm thường, một chưởng này nếu đánh ra thì chỉ cần mượn phản chấn hắn tuyệt đối có thể lùi lại đáng tiếc hắn gặp phải Vô Song.

Vô Song thấy đối phương cách không đánh ra một chưởng liền đơn giản buông tay khỏi sợi xích sau đó cả người xoay tròn một vòng lớn, lập tức hiện ra sau lưng đối phương.

Một chưởng của mình đánh vào hư không làm chon am tử kia kinh hồn táng đảm, hắn tiếp theo chỉ cảm thấy một làn gió lạnh lướt qua cơ thể mình tiếp theo là cảm giác một bàn tay đánh thẳng vào sống lưng của mình, hàn khí theo một bàn tay kia mãnh liệt tiến vào cơ thể hắn, nhận một chưởng này hắn trực tiếp phun ra một búng máu, cả người bị đánh bay đi.

Vô Song một chiêu đánh bay đối phương, thân hình như làn gió tiếp tục đuổi theo, để rồi một chân mạnh mẽ đạp thẳng vào ngực nam nhân kia, một đập này cũng là không nhẹ, khiến đối phương lại tiếp tục phun ra một búng máu.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, Vô Song liền lên tiếng.

“Nói, tại sao dám ám sát ta?, ta thậm chí còn chưa gặp ngươi?”.

Nam tử bị đè kia cũng không nói gì, hai tay cố gắng chạm vào cổ chân Vô Song, hắn muốn đẩy cái chân kia ra nhưng mà lực lượng của Vô Song quá mức mạnh mẽ, hắn căn bản không thể rung chuyển nổi tuy nhiên kẻ này ánh mắt vốn đang điên cuồng nhưng sau đó liền dãn ra, ánh mắt liền hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Vô Song liền cảm thấy không ổn sau đó hắn rất nhanh cũng có cảm giác nguy hiểm ập đến, lập tức Vô Song muốn rút chân lại tuy nhiên nam tử bên dưới gần như muốn đập nồi dìm thuyền, hắn vậy mà giữ lấy chân của Vô Song không thả.

Không thể ngờ được, Vô Song vừa giải quyết một người thì kẻ thứ hai đã lập tức xuất hiện, kẻ này thân pháp cũng cực nhanh, không cần hỏi điều gì xảy ra, tay cầm trường kiếm lướt đi trong tuyết, nhắm thẳng về phía Vô Song.

Một chân bị ôm lấy lại đối mặt với họng kiếm chém tới, Vô Song quả nhiên thấy buồn bực trong lòng, ánh mắt hắn liền triệt để lạnh lại, hắn vốn muốn hỏi đối phương một chút xem rốt cuộc có hiểu lầm gì không bất quá việc đã đến lúc này còn quan tâm hiểu lầm hay không cái gì?.

Chỉ thấy Vô Song vận lực, cổ chân nhẹ xoay tròn sau đó nguyên cả mảng ngực của nam tử bên dưới bị đông kết lại, hai cánh tay của Vô Song cũng rung lên, từ trong cổ tay phô thiên cái địa ngân châm phá không mà tới, mạnh mẽ chắn luôn đường tiến lên của kẻ cầm kiếm.

Một đợt phóng ngân châm tất nhiên có thể khiến tên cầm kiếm lùi lại thậm chí rơi vào trạng thái khổ sở phòng ngự, nhìn thấy điểm này Vô Song lại một lần nữa xoay cổ chân, dùng hết sức lực nhấc chân lên rồi dẫm mạnh xuống.

‘răng rắc’.

Một âm thanh lạnh cả sống lưng vang lên, sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét thảm bên dưới, lồng ngực của đối phương liền đã bị Vô Song dẫm nát.

Hạ xong một người, Vô Song lại chuyển thân về phía trước, hai bàn tay xuất hiện từng tầng băng sương che phủ, dùng đôi bàn tay hắn nhắm thẳng về tên cầm kiềm vừa mới xuất hiện.

Kẻ vừa mới xuất hiện cũng có thể coi là khó chơi, chí ít kiếm pháp cực kỳ tinh diệu, mượn nhờ kiếm pháp hắn vậy mà ngăn cản một cơn mưa ngân châm mà không hề để lọt, thấy Vô Song tiến tới cũng lâm nguy không loạn, chỉ thấy hắn rất nhanh nhét kiếm vào trong vỏ, nửa người dưới hạ thấp trọng tâm, một tay nắm lấy vỏ kiếm, một tay nắm chặt chuôi kiếm.

Khi khoảng cách của Vô Song cùng đối phương càng ngày càng gần, kẻ này rốt cuộc xuất kiếm.

Một kiếm cực nhanh cũng cực đáng sợ, kiếm cương từ đầu mũi kiếm phá không mà tới, lưỡi kếm sắc bén vô cùng vậy mà cắt ngọt lên người Vô Song.

Một kiếm này quá nhanh hơn nữa uy lực còn cực kỳ đáng sợ, chí ít Vô Song vậy mà không thể tránh được, hắn chỉ có thể tụ hai tay lại rồi đánh ra một chưởng.

Chưởng lực của Vô Song trực tiếp bị đối phương chém tan, kiếm khí chưa tan oanh kích lên ngực Vô Song, chút kiếm khí còn lại tất nhiên không thể làm Vô Song bị thương nhưng cũng hằn lên làn da Vô Song một vết kiếm nhè nhẹ đồng thời cũng vừa vặn đẩy lùi Vô Song lại.

Bị đối phương đẩy lùi, ánh mắt Vô Song liền biến thành ngưng trọng, kẻ này vậy mà còn mạnh hơn tên ‘thần kinh’ vừa rồi, tất nhiên mạnh hơn thì mạnh hơn, Vô Song hắn vẫn có thể giải quyết đối phương.

Đang lúc chuẩn bị động thủ, Vô Song lại thấy hai tiếng xé gió mà đến, cách Vô Song không xa vậy mà xuất hiện thêm hai người nữa... càng đáng chết hơn, một lần này xuất hiện đến hai vị... ngũ tuyệt cao thủ.

Vô Song chưa đọ sức với đối phương nhưng phải biết Vô Song trời sinh có lực cảm ứng cực kỳ cường đại, hắn chỉ cần dựa theo cảm nhận liền biết đối phương là hai ngũ tuyệt cao thủ.

Vì cái lý do gì ở nơi khỉ ho cò gáy này lại xuất hiện đến hai ngũ tuyệt cao thủ?, lại còn là cùng một phe?.

Đây là hai nam tử tương đối đặc biệt, trên người mặc cẩm bào hoa lệ, một áo tím cùng một áo xanh, người áo tím coa gày, người áo xanh thì lại béo mập, hai người này đều đeo mặt nạ khiến Vô Song không có cách nào nhìn rõ dung mạo của đối phương.

Chỉ thấy tên gầy hơn ánh mắt lướt qua Vô Song sau đó lại hướng về nam tử cầm xích đang trọng thương kia, ngữ điệu mang theo vài phần không vui.

“Trương Nhận, giải thích cho ta xem đây là cái gì “.

Trương Nhận chính là nam tử dùng Tỏa Hồn Nhận, hắn hiện tại liền khó khăn ngồi dậy, dùng ánh mắt như thù giết cha giết mẹ mà nhìn Vô Song.

“Hai vị đại nhân, nàng ta là dư nghiệt Linh Thứu Cung”.

Nghe thấy câu này Vô Song rất muốn chửi ầm lên, hắn khi nào liên quan đến Linh Thứu Cung?.

Không đâu tự nhiên gặp hai ngũ tuyệt cao thủ, Vô Song đương nhiên không muốn, đang tính mở miệng giải thích thì nam tử gầy đã động thủ, hắn trực tiếp lướt về phía Vô Song, một chưởng mạnh mẽ đánh tới.

Đây chính là không cho Vô Song lên tiếng, một chưởng toàn lực của ngũ tuyệt cao thủ.

Vô Song nhìn thấy vậy cũng đành cắn răng, hai tay đều vận Tiên Thiên Hàn Băng Khí thậm chí âm thầm vận dụng đến cả Đại Bi Phú, hai đan điền của bản thân cùng nhau xoay tròn, Đế Hoàng Khí như ẩn như hiện chuyển động.

“Tiên Thiên Chí Âm Chưởng”.

Một chưởng mạnh nhất của hắn đánh ra, đây chính là chưởng khi đánh với Kiều Phong, quả nhiên một chưởng này không làm Vô Song thất vọng, cứng đối cứng cùng một ngũ tuyệt cao thủ lại chỉ làm Vô Song bị đánh bật về phía sau chứ không đến nỗi bị trọng thương, về phía nam tử cao gầy thần thể cũng liền lắc lư.

Như cảm thấy bị một đại tông sư cao thủ cứng đỡ cứng một chưởng là một dạng sỉ nhục, nam tử cao gầy ánh mắt lần dầu tiên lộ ra sát khí, chỉ thấy hắn hừ lạnh một cái liền tiếp tục muốn giết về phía Vô Song.

Vô Song hiện nay thì nào dám đánh lại, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Đối đầu với hai ngũ tuyệt cao thủ... Vô Song còn chưa có cái bản lĩnh này.

Thấy Vô Song bỏ chạy, nam tử cao gầy âm trầm cười lạnh, hắn tiếp tục động thân đuổi theo về phần nam tử béo mập từ đầu đến cuối cũng không động thủ, trong mắt kẻ này mà nói thì Vô Song chung quy vẫn không đủ tư cách, không đủ để hai người bọn họ cùng lên.

.......

Một đường cắm đầu bỏ chạy không biết trời nam đất bắc gì cả, cũng chẳng biết phương hướng của mình hiện tại là đúng hay là sai, đã lâu lắm rồi Vô Song mới có cảm giác bị truy sát như thế này.

Nam tử cao gầy một đường đuổi theo không bỏ tuy nhiên ánh mắt của hắn cũng không còn khinh bỉ Vô Song nữa, ánh mắt dần dần biến thành ngưng trọng.

Hắn là ngũ tuyệt cao thủ vậy mà đuổi không lại Vô Song?.

Tất nhiên cũng không phải là đuổi không lại mà là tốc độ Vô Song cực kỳ biến thái, chỉ là đại tông sư cao thủ nhưng tốc độ đã đủ để so với ngũ tuyệt, Vô Song tốc độ so với nam tử cao gầy kia cũng có chút thua kém nhưng thua kém là không nhiều, chỉ cần Vô Song cắm đầy muốn chạy, nam tử cao gầy tạm thời vẫn chưa có cách nào bắt được Vô Song.

Ngũ tuyệt cao thủ mà không truy sát được đại tông sư cao thủ, đây là việc mất mặt thế nào?.

Nam tử cao gầy lần này cũng không nhịn được, trên người hắn xuất hiện một loại khí lãng đáng sợ, toàn bộ không khí như bị cuốn vào trong tay hắn, hắn rốt cuộc vẫn đánh ra một chưởng.

“Hỗn Nguyên Cửu Điệp Chưởng”.

Chưởng lực hóa hình, hình tụ lực, lực cách không đánh ra.

Chỉ thấy một bàn tay mạnh mẽ oanh tạc về phía Vô Song.

Vô Song cảm nhận được nội lực khủng khiếp của đối phương ép tới, sắc mặt liền không hề dễ chịu, hắn cũng chỉ đành áp dụng lại một chưởng vừa rồi, lại là Tiên Thiến Chí Âm Chưởng.

Lại một lần nữa đối chưởng bất quá lần này không dễ tiếp như vậy, Vô Song lại bị đánh bay hơn nữa còn bị nội thượng không nhẹ, cả người bị oanh về một gốc cây gần đó.

Sống lưng đập vào thân cây, cả người Vô Song liền rung lên, Vô Song lần này liền triệt để không chạy nữa, hắn ít nhất cũng muốn nói với đối phương một chút, đây rốt cuộc chỉ là hiểu lầm.

Vô Song cũng không ngờ kẻ này vừa hiện ra, câu đầu tiên liền nói.

“Thân pháp viễn siêu đại tông sư cao thủ, tiếp một Cửu Điệp Chưởng của ta vậy mà kinh mạch không bị thương tổn, chỉ là bị nội công điệp gia gây nội thương, tuổi lại còn trẻ như vậy, giết ngươi quả thực là đáng tiếc, thần phục hoặc là chết, bản tọa cho ngươi chọn”.

Câu nói này cực kỳ bá đạo, bá đạo đến mức làm Vô Song phản cảm.

Loại câu nói này là Vô Song nói mới đúng, nào đến phiên người khác nói.

Trong cổ tay của Vô Song một lần nữa xuất hiện cây ngân châm, nhìn thấy cổ tay của Vô Song xuất hiện cái thứ này, nam tử cao gầy vẫn là khinh thường ngăn cản, hắn không tin Vô Song còn có thể lật được bàn cờ.

Đáng tiếc lần này cả hắn cùng Vô Song đều không ngờ được, cái cây lớn mà Vô Song đụng vào bắt đầu rung lên, sau đó vài mảng tuyết đọng rơi xuống, để một mộ bàn chân nhỏ nhỏ.

Sau đó từ trên cành cây, một thân ảnh nhỏ nhắn hiện ra trước mặt Vô Song, cái thân ảnh này cũng chỉ có thể so với A Hồng ngày hôm qua mà Vô Song gặp, đây dĩ nhiên chỉ là một đứa bé.

Vô Song nhìn thấy đứa bé này khóe miệng liền giật giật, về phần nam tử cao gầy lại ngập tràn sợ hãi, hắn vậy mà muốn quay đầu bỏ chạy.

Đứa bé kia cũng đang trong tình trạng không tốt lắm, ít nhất sắc mặt của nó trắng bệch bất quá nó vẫn ung dung đánh ra một chưởng.

Một chưởng đánh tới, nam tử cao gầy cũng chỉ có cắn răng đón đỡ, lần này hắn đóng nguyên cái vai diễn của Vô Song, trực tiếp bị đánh bay đi, miệng hộc máu có điều không dám quay đầu lại, chỉ có thể một đường bỏ chạy.

Nhìn vào thân ảnh gầy gò bỏ chạy kia, đứa bé này sắc mặt càng ngày càng lạnh, sát khí càng ngày càng nồng nặc.

“Chỉ cần mỗ sống qua một lần này, mỗ thề giết sạch Hiệp Khách Đảo các ngươi từ trên xuống dưới, chó gà không tha”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.