Tòa tửu lâu mà đám người Vô Song chọn ở tổng cộng có 3 tầng, tầng trên cùng là gian phòng cho khách trọ về phần hai tầng dưới là tầng cho khách nhân bình thường, hai người Vô Song cùng Hoàng Dung đi theo Quách Tĩnh một đường xuống thẳng tần thứ hai.
Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất thì giá bàn đương nhiên cao hơn đồng thời cũng ưu nhã cùng yên tĩnh hơn một chút, cách giữa mỗi bàn với nhau thậm chí còn có một bức vách ngăn, góc nhìn từ cửa sổ cũng rất đẹp nhìn thẳng ra phía con sông nhỏ bên ngoài, con sông chạy dọc trong thành Yến Kinh.
Quả như Vô Song đã đoán từ trước, Quách Tĩnh rốt cuộc dẫn hai người Vô Song đến gặp mặt một lão đạo sĩ già nua, trang phục lão đạo sĩ này mặc chính là của Toàn Chân Giáo đồng thời từ khuôn mặt mà xem đây là một vị lão nhân đức cao vọng trọng, trong Toàn Chân Thất Tử có lẽ ngoại trừ Mã Ngọc thì không còn ai khác nữa.
“Mã đạo trưởng, Tĩnh nhi xin bái kiến đạo trưởng”.
Quách Tĩnh vừa bước đến trước bàn Mã Ngọc hai tay lập tức ôm quyền cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ thành kính, đối với người như Quách Tĩnh mà nói thì Mã Ngọc tuyệt đối là tiền bối đức cao vọng trọng, là đại cao thủ trong thiên hạ.
Mã Ngọc nhìn thấy Quách Tĩnh bước đến liền mỉm cười hiền từ, trong mắt có một tia nhu hòa, Mã Ngọc thật sự rất thích tiểu tử thành thật kia.
“Ha ha, tiểu tử ngốc nhà ngươi không ngờ cũng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297843/quyen-2-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.