Thời gian không đợi ai cả, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái Vô Song đã đến thế giới này được nửa tháng, hắn ở lại trên Hắc Phong Trại cũng đã có tám ngày.
Trong khoảng thời gian tám ngày này Vô Song ở lại Hắc Phong Trại chỉ làm một việc duy nhất đó là cùng Hoàng Dung nghiên cứu kinh dịch.
Vô Song kiếp trước lớn lên trong một ngôi chùa nhỏ, theo lý thuyết mà nói kinh phật đối với hắn cũng không xa lạ gì bất quá cái này cũng không đúng, cha nuôi thương hắn nhất, cha nuôi cũng không có bắt hắn như những chú tiểu khác ngày ngày tụng kinh làm việc, hắn vẫn còn được ra ngoài đi học, vẫn còn được biết thế giới ngoài kia tròn méo ra sao.
Vô Song đúng là có thể niệm kinh nhưng vốn chỉ là cho có, chỉ là học vẹt, phật lý của Vô Song thực sự rất kém hoặc căn bản không tính cũng được.
Cũng may cho Vô Song là A Thanh cũng không bắt Vô Song học phật pháp, cái mà Vô Song phải nghiên cứu là đạo pháp, là đạo giáo chứ không phải phật giáo.
Trong khoảng thời gian này mỗi buổi sáng Vô Song đều lên đỉnh Hắc Phong Sơn nghe A Thanh giảng dạy, nàng không dạy Vô Song về phật giáo hay đạo giáo, nàng dậy là dậy Vô Song thường thức võ đạo.
Cửu Âm Chân Kinh không phải là thứ Vô Song có thể dễ dàng hiểu được, không phải là tư chất của Vô Song kém mà là Cửu Âm Chân Kinh bác đại tinh thâm, Vô Song đương nhiên là thiên tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297834/quyen-2-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.