Chương trước
Chương sau
A Thanh bản thân đã sống hơn ngàn năm, A Thanh còn là người được thế giới này lựa chọn làm thủ hộ giả vì vậy những gì nàng biết còn nhiều hơn cả Trương Tam Phong chứ huống gì chỉ là Vô Song?.

Nói về tu vi võ đạo bản thân A Thanh cùng Trương Tam Phong kẻ tám lạng người nửa cân nhưng Trương Tam Phong trong thế giới của mình chỉ là kẻ du mục, là lục bình không rễ bởi ông ta không sinh ra ở đây, ông ta chỉ là lữ khách còn tại cái thế giới này nơi đây là nhà, là quê hương, là nơi A Thanh sinh ra và lớn lên, có thể nói thế giới này cùng A Thanh hòa chung một nhịp thở.

A Thanh không rõ trên đời thật sự có thần tiên hay không, từ khi nàng hiểu về thế giới này thì thần tiên chỉ là những câu chuyện giả tưởng nhưng nếu thần tiên thật sự có tồn tại có lẽ... A Thanh cũng có thể một kiếm đồ thần, một kiếm trảm tiên.

A Thanh là người thủ hộ thế giới này vì vậy nàng cũng mơ hồ có cảm giác, thế giới của nàng có thông đến một nơi, một nơi gọi là địa ngục.

Địa ngục là nhà của người chết, là nơi người chết trở về, là thế giới của người cõi âm, là âm giới.

Cũng giống như thần tiên trong những câu chuyện kia thì với rất nhiều người địa ngục chỉ là một câu chuyện giả tưởng không hơn nhưng A Thanh lại khác, nàng biết có lẽ địa ngục thật sự tồn tại thậm chí nàng đã từng... gặp người của địa ngục.

Thân là thủ hộ giả thì A Thanh là người hiểu rõ nhất bản chất thế giới của nàng, nàng biết khi một người chết đi thì sẽ có linh hồn thoát ra sau đó linh hồn dần dần sẽ trở thành oán hồn, oán hồn sẽ theo một con đường riêng biệt đi xuống địa ngục, đi xuống âm giới rời khỏi dương gian.

Oán hồn đương nhiên cũng chia mạnh yếu, oán hồn mạnh yếu phụ thuộc vào thực lực của người chết khi còn sống, phụ thuộc vào oán niệm của người chết, phụ thược vào cả tiếc nuối trong đời của người chết chỉ là oán hồn không cách nào nhìn thấy được cũng chẳng thể cảm nhận được trừ khi oán hồn biến đổi thành một dạng oán linh.

Oán linh là cái gì?, khi mà rất rất nhiều oán hồn tụ tập lại với nhau sẽ sinh ra oán linh, oán linh chính là vô số oán hồn thôn phệ nhau mà thành oán linh cực kỳ mạnh mẽ, chính A Thanh cũng đã từng gặp oán linh, cũng từ oán linh mà nàng biết cái gì là địa ngục.

A Thanh sống cả ngàn năm nhưng nàng chỉ có hai lần gặp được oán linh, lần đầu trong Tần Hoàng Lăng còn lần thứ hai ở trong Đông Hoàng Lăng.

A Thanh là chứng nhân của lịch sử, nàng có thể nhìn thấy rất nhiều triều đại lúc thịnh lúc suy, nàng có thể thấy rất nhiều thủ đoạn của các bậc đế vương Trung Hoa cũng vì vậy mà A Thanh cảm thấy sợ, nàng cảm thấy sợ hãi với chính hai chữ quyền lực với thế thái nhân tình từ đó A Thanh luốn cố gắng tránh né liên quan đến hoàng đế, liên quan đến triều đại thế gian.

Lại nói về Tần Hoàng Lăng cùng Đông Hoàng Lăng, đây chính là hai nơi có oán linh mạnh mẽ nhất tại thế giới này, tất nhiên oán linh của Tần Hoàng Lăng cũng khác oán linh của Đông Hoàng Lăng, bản thân oán linh của Tần Hoàng Lăng chính là vô số tử sĩ của Tần Hoàng tạo thành, bọn họ có một loại chấp niệm, một loại chấp niệm bảo vệ vị hoàng đế chính thống đầu tiên của Trung Hoa.

Về phần oán linh của Đông Hoàng Lăng lại không phải là bảo vệ mà là sự hủy diệt, trong Đông Hoàng Lăng sử dụng long mạch của toàn bộ Đại Hán của toàn bộ Trung Nguyên để trấn áp một người, kẻ này chính là Trung Hoa đệ nhất chiến thần – Tây Sở Bá Vương – Hạng Vũ.

Oán linh đầu tiên mà A Thanh gặp chính là con ở Tần Hoàng Lăng, khi đó nàng liền muốn thử sức với đầu oán linh này bởi nó thực sự rất mạnh, tuy chưa chạm đến cực cảnh nhưng tuyệt đối có thể bẻ gãy nghiền nát bất cứ cao thủ cấp độ ngũ tuyệt nào, trình độ của nó chí ít cũng phải ngang Thạch Phá Thiên khi còn sống đáng tiếc là A Thanh lại không có cơ hội được thử sức với sinh vật kỳ dị này.

Lần A Thanh nhìn thấy oán linh cũng là lần đầu tiên nàng chứng kiến cái gì gọi là địa ngục, cái gì gọi là âm binh, nàng lúc này mới thật sự biết được địa ngục tồn tại, trận chiến đó nàng từ đầu đến cuối chỉ là người ngoài cuộc, chỉ là người đứng nhìn mà thôi.

Địa ngục thật sự tồn tại trong thế giới này hơn nữa những phần mà A Thanh nhìn thấy khi đó chỉ là một phần rất nhỏ của địa ngục mà thôi, trong trận chiến tiêu diệt oán linh tại Tần Hoàng Lăng thì A Thanh biết được địa ngục có một đội ngũ gọi là tử thần, công việc của tử thần chính là truy sát oán linh, mang oán linh rời khỏi dương gian.

Thân là người bảo hộ cho thế giới này A Thanh đương nhiên cũng có vài phần vui vẻ, có người ra tay giúp nàng thì sao nàng phải ra tay cho nhọc sức đồng thời kể từ đó nàng lại càng tò mò bởi cái gọi là địa ngục, lần đầu tiên nàng gặp những kẻ tự xưng là tử thần kia bất quá bọn chúng cũng không quá mạnh mẽ, chí ít hơn 20 tử thần mới có thể vây công oán linh đủ để nhận ra thực lực của bọn họ với A Thanh;.

Sau lần đầu tiên gặp oán linh thì rất rất nhiều năm sau nàng mới thấy con oán linh thứ hai, lần này là Đông Hoàng Lăng.

Oán linh của Đông Hoàng Lăng là một oán linh bị long mạch giam cầm không thể thoát ra ngoài cũng vì vậy tử thần tuyệt không nhúng tay vào việc này bởi long mạch là đại diện cho hoàng quyền nơi nhân thế, sử dụng long mạch trấn áp oán linh không khác gì đương kim thiên tử dùng đại hình trấn áp tội đồ, đây là thiên kinh địa nghĩa, địa ngục căn bản không có tư cách quản chuyện này.

Sự việc sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Đế Thích Thiên không xuất hiện, bản thân Đế Thích Thiên sau khi đánh bại A Thanh liền nháo tung trời, đầu tiên Đế Thích Thiên không biết bằng cách nào lại trở thành Hán Vũ Đế, chính A Thanh còn không rõ trong lịch sử của thế giới này tồn tại một kẻ như vậy, mượn thân thể cùng thân phận của Hán Vũ Đế thì Đế Thích Thiên căn bản muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Đế Thích Thiên có thể dùng cái ngọc ấn kỳ lạ kia ngăn cản A Thanh câu thông với thiên địa đại thế rồi lại mượn long mạch của toàn bộ trung nguyên nhập thân một đường đánh cho A Thanh căn bản không có sức kháng cự, trong thân phận của Hán Vũ Đế thì sức mạnh của Đế Thích Thiên căn bản không thể ngăn cản, đến cả A Thanh khi đối mặt cùng Hán Vũ Đế cũng suýt chết.

Tiếp theo khi Đế Thích Thiên lấy đi tâm thế giới rồi rời đi hắn cũng tiện đường giải phóng phong ấn của chiến thần Hạng Vũ, một con oán linh mạnh đến mức kinh hãi thế tục.



Nếu oán linh ở Tần Hoàng Lăng chỉ có thực lực ngũ đế thì thực lực của Hạng Vũ đã chạm đến cực cảnh, một Hạng Vũ đạt đến cực cảnh thì ngay cả A Thanh cũng không có cách nào ngăn cản được đối phương.

A Thanh trên người dính ma ấn của Đế Thích Thiên, nàng căn bản không thể động võ nàng chỉ có thể dùng thiên địa đại thế đánh bại đối thủ nhưng đừng quên Hạng Vũ đã là oán linh, không thuộc về dương giới vì vậy hắn không sợ thiên địa đại thế, một A Thanh không có võ công cũng chẳng có thiên địa đại thế thì lấy gì cản Hạng Vũ?.

May mắn cho thế giới này là Hạng Vũ chưa thể đi ra khỏi Phật Sơn, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trấn áp của nhà Hán dù sao Đại Hán cũng có hơn 400 năm cơ nghiệp, căn cơ của nó tuyệt không thể bị phá hủy trong một sớm một chiều.

Thế giới này không có tâm vì vậy sớm hay muộn đây cũng là một cái thế giới chết bất quá không phải là không có cơ hội làm lại từ đầu, một thế giới bị mất đi tâm thì vẫn còn một tỷ lệ rất nhỏ khả năng tự động tái tạo lại trái tim của chính mình tuy nhiên chính sự xuất hiện của Hạng Vũ lại thay đổi tất cả, hắn như một kẻ sinh ra để ấn định kết cục thế giới này vậy.

Hạng Vũ mang theo kinh người oán hiệm, hắn mang theo võ lực kinh thiên của chiến thần nhưng hắn cũng không còn là Hạng Vũ, hắn liền bị thù hận cùng oán khí che lấp, trong mắt hắn chỉ còn lại sự hủy diệt, A Thanh gần như chắc chắn rằng ngày long mạch của Đông Hoàng Lăng không đủ sức ngăn cản Hạng Vũ nữa hắn nhất định sẽ thoát khốn, khi đó... hắn liền bắt đầu con đường hủy diệt thế giới này.

A Thanh cố gắng mở ra sự kiện Đông Hoàng Lăng, cố gắng thêu dệt lên truyền thuyết về Đông Hoàng Lăng, nàng thậm chí lợi dụng toàn bộ mọi nguồn lực trên thế gian, nàng chỉ cầu có thể tiêu diệt đầu oán linh này, chỉ cần có thể giết chết Hạng Vũ thì hy sinh bao nhiêu tính mạng của võ lâm nhân sỹ nàng cũng dám.

A Thanh nàng cho dù chưa bao giờ nói ra nhưng... nàng thật sự cảm thấy thất bại, nàng thất bại một lần trước mặt Đế Thích Thiên còn lần thứ hai chính là với oán linh kinh khủng khiếp mang danh chiến thần kia.

A Thanh cũng không giải thích được tại sao những kẻ tự nhận là ‘tử thần’ kia xông tiếp tục xuất hiện trên dương gian nữa, không làm nhiệm vụ của mình nữa, nàng chỉ mơ hồ có thể cảm nhận được đây lại là do Đế Thích Thiên động tay động chân, về phần hắn làm cách nào nàng căn bản không thể hiểu nổi.

........

Quay lại trong căn phòng nhỏ tại Tùng Hạc Lâu, lúc này A Thanh đang đối mặt với Vô Song, đôi mắt màu bạc yêu dị khóa chặt lấy Vô Song, nàng cũng không hẳn là đang tức giận, nàng cũng không có chán ghét Vô Song chỉ là nàng cảm thấy Vô Song dĩ nhiên dám khi dễ mình, dám chiếm tiện nghi của mình, nếu nàng không tỏ ra cái gì đó thì nàng tuyệt không phải là A Thanh.

Đương nhiên một điều quan trọng hơn, A Thanh thực sự tò mò với Vô Song, như đã nói nàng tin tưởng Trương Tam Phong, người mà Trương Tam Phong gửi đến nhất định sẽ là bạn hoặc ít nhất tạm thời không phải là thù, cũng vì điểm này mà A Thanh với Vô Song vẫn luôn có một loại quan tâm, một loại chiếu cố.

Vô Song ở trong mắt A Thanh rất yếu, phi thường yếu đến mức chính bản thân A Thanh còn không hiểu được dụng ý của Trương Tam Phong là gì nhưng đến khi Vô Song có thể hấp thu ma khí nhập thể thì A Thanh bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với hắn, nàng thậm chí còn rõ ràng hơn Vô Song, nàng còn hiểu sự thay đổi trong bản thân Vô Song còn hơn chính hắn.

Nàng đã gặp qua tử thần, nàng đã gặp qua Đế Thích Thiên thậm chí đã nhìn qua cả oán linh, nàng tất nhiên có thể có cái nhìn rất rõ về những sinh vật ở âm giới, những sinh vật này ở bên ngực trái đều có một quả cầu năng lượng màu đen, một vật có thể sánh ngang với đan điền của dương gian thậm chí vật này lại còn càng đáng sợ hơn đan điền.

Quả cầu năng lượng màu đen này là nơi tập trung ma khí trong cơ thể đám người âm giới bất quá nó còn có một công dụng khác mà đan điền không làm được đó chính là tự bạo, khi quả cầu này tự bạo liền sinh ra ma chú, thứ trên người A Thanh chính là ma chú từ cơ thể cũ của Đế Thích Thiên tự bạo, lượng ma khí càng lớn thì khi giải phóng ra ma chú càng lợi hại, cho dù là A Thanh trước ma chú của Đế Thích Thiên năm đó cũng chỉ có thể cố gắng kéo dài hơi tàn mà thôi.

A Thanh lúc này có đến 9 phần chắc chắn Vô Song có liên quan với đám người âm giới kia tuy nhiên Vô Song rõ ràng là người dương giới, rõ ràng trên người chạy xuôi nội lực, rõ ràng là người sống sờ sờ ra đó, sao có thể coi là cư dân đến từ âm giới?.

Chỉ riêng việc Vô Song là người cõi âm hay cõi dương cũng khiến A Thanh cả đêm qua không ngủ được, việc một người sống lại mang theo đặc điểm của những kẻ đã chết, đây rốt cuộc là như thế nào?.

.......

Đối mặt với câu hỏi của A Thanh, Vô Song cũng không biết trả lời ra sao nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói thật.

Vô Song biết sau này hắn còn có rất nhiều việc phải nhờ A Thanh cũng vì vậy hắn không muốn che giấu nàng, ít nhất nếu Vô Song chân thật với nàng thì nàng cũng sẽ chân thật với hắn, Vô Song không rõ kẻ thù mà mình chuẩn bị phải gặp là ai nhưng đúng là Vô Song cùng A Thanh đang đi trên một con thuyền.

A Thanh cần Vô Song hấp thụ ma khí còn Vô Song lại cần A Thanh đưa trở về thế giới cũ, nếu hai bên đã là quan hệ hợp tác thì chỉ cần cái gì nói được, Vô Song sẽ không che dấu.

Trước áp lực của A Thanh đè lên người mình bản thân Vô Song chậm rãi lùi lại một bước, chính A Thanh cũng không ngờ Vô Song có thể nhẹ nhàng bỏ đi khí thế của bản thân mình phải biết đây là khí thế của chính nàng chứ không phải là khí thế thiên địa ép xuống, Vô Song căn bản không thể nhẹ nhàng như vậy mới đúng.

Vô Song thì lại không hề quan tâm lắm đến chuyện này, hắn ngồi xuống ghế, đối mặt với A Thanh đang đứng đó chậm rãi mở miệng.

“ A Thanh cô nương, ngươi hỏi ta là cái gì?, đáp án này chính ta cũng không biết, cô nương có thể nghĩ ta đang đi tìm lại chính bản thân mình đi”.

“ Ta lúc trước rất minh mẫn nhưng càng ngày ta lại càng cảm thấy mơ hồ, mơ hồ đến mức hiện nay ta là ai, ta đến từ đâu ta cũng không rõ, ký ức của ta chỉ là những mang xám tối đan xen không hơn không kém, có rất nhiều thứ ta đã mặc định vài chục năm lại sụp đổ ầm ầm trước mặt, có rất nhiều thứ tưởng như ta không bao giờ tin tưởng lại trở nên chân thật đến mức không tưởng”.

“Cô nương ngươi nói... ta rất giống Đế Thích Thiên, ta không biết giải thích với ngươi như thế nào nhưng trong đống ký ức hỗn loạn của ta quả thật có người gọi là Đế Thích Thiên, ta thậm chí có lẽ còn là bằng hữu với hắn...”.

“Ta không biết A Thanh ngươi nghĩ cái gì, ta lại càng không rõ hành động của Đế Thích Thiên là gì, với một kẻ như ta, một kẻ mà hiện nay đến cả quá khứ của mình cũng không nắm được, đến cả bản thân mình là ai cũng không biết thì ta chỉ có thể nói... hiện tại ta vẫn mong đứng về phía cô nương”.

A Thanh nghe Vô Song nói vậy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nhíu lại sau đó nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Vô Song.

“Ngươi nói ngươi quen biết với Đế Thích Thiên vậy mà lại muốn đứng về phía ta?, ngươi lấy cái gì đảm bảo con đường mà ngươi chọn sẽ không làm người hối hận, ngươi lấy cái gì đảm bảo để ta có thể tin tưởng ngươi?, ta không thích nhất đến một ngày khi đứng trước sinh tử khoảnh khắc liền bị đồng đội đâm sau lưng một cái, ngươi nói ngươi quen biết với Đế Thích Thiên, ngày hôm nay ngươi lại lựa chọn bên phe ta vậy khác gì ngươi phản bội Đế Thích Thiên, vậy lấy cái gì ra đảm bảo sau này ngươi không phản bội ta lần nữa”.

Câu nói của A Thanh rất thật, cũng rất nghiêm túc, nàng hiện này thật sự muốn minh xét một lần cuối cùng, ít nhất Vô Song phải thuyết phục được nàng nếu không nàng vẫn sẽ áp dụng chiến thuật cũ, dùng tính mạng của cả trung nguyên võ lâm đối phó với kẻ trong Phật Sơn kia.

Đối với câu hỏi của A Thanh, Vô Song căn bản nghĩ còn không thèm nghĩ, hắn muốn cho nàng biết đáp án của hắn không hề đi qua suy nghĩ, không toan tính, là suy nghxi đầu tiên trong đầu hắn hiện lên.

“Khi có hai con đường trước mặt, ta sẽ lựa chọn đi theo con đường đầu tiên mà ta nghĩ tới, ta tin tưởng vào trực giác, ngày hôm nay đứng trước ngươi cùng kẻ gọi là Đế Thích Thiên ta liền lập tức chọn ngươi, liền nghĩ đến hợp tác với ngươi đầu tiên “.

“Trực giác không phải là vạn năng nhưng ta vẫn chọn tin tưởng vào thứ này, một khi đã tin tưởng thì dám chịu trách nhiệm, đã chọn con đương này thì dám bước đến cuối cùng... quan trọng hơn chúng ta coi như cùng quen biết với một người, hắn gọi là Trương Tam Phong. Bằng vào Trương Tam Phong vì cớ gì không thể liên hợp với nhau?”.

Cái lý do của Vô Song căn bản còn không tính là lý do, làm gì có cái lý do nào gọi là trực giác?, trực giác của ngươi vì cái gì bắt người ta tin? chỉ là đối mặt với A Thanh cũng không phải là một cái nữ tử bình thường, A Thanh vậy mà thản nhiên gật đầu.

“Ngươi nói cực kỳ có lý, ta cũng tin vào cảm giác ít nhất theo cảm giác của ta ngươi không phải là địch nhân”.

“Nếu đã là hợp tác thì hai bên đều phải cùng có lợi, ta cần ngươi giúp ta giải trừ ma khí trên người còn ngươi?, ngươi cần ta làm gì?”.

Vô Song đương nhiên sẽ không cầu gì hơn, hắn khẽ quay đầu nhìn về phía sau lưng, hắn có thể nghe được có tiếng bước chân vang lên nơi chân cầu thang, Dung nhi của hắn về rồi.

“Ta chỉ cầu có thể trở lại thế giới cũ... thế giới mà cô nương đã đưa Trương Tam Phong đến, hơn nữa ta muốn mang cả nàng cùng đi”.

Nam nhân thật ra rất ích kỷ, bất cứ nam nhân nào đều có tính chiếm hữu rất mạnh, Vô Song biết Hoàng Dung còn có cha, còn có những thứ níu giữ nàng nhưng nếu có thể.. hắn vẫn muốn mang nàng theo bên mình, muốn nắm lấy bàn tay của nàng, muốn tiếp tục cùng Hoàng Dung cười cười nói nói.

A Thanh đương nhiên cũng cảm giác được Hoàng Dung trở về, nàng nhè nhẹ mỉm cười sau đó quay đầu nhìn sang hướng ngược lại, nàng nhìn về phía căn phòng của Quách Tĩnh sau đó nàng liền phá lên cười, mang theo tiếng cười trong như loài họa mi mỗi buổi ban mai, thân hình A Thanh từ từ tiêu thất trong hư không.

.............

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.