Gió tuyết khẽ thổi trên sườn núi bất quá gió tuyết cho dù lạnh hơn nữa, cho dù đáng sợ hơn nữa cũng không cách nào có thể so với hai ánh mắt của ngũ tuyệt cao thủ khóa chặt bản thân mình, tất nhiên sau câu nói của Vô Song thì Lý Thu Thủy hay Âu Dương Phong mỗi người sẽ có một suy nghĩ.
Với Lý Thu Thủy mà nói trong mắt nàng hiện lên một tia không thích, đừng có nghĩ bản thân Lý Thu Thủy ngả ngớn, bản thân nàng không đoan chính nhưng thiên hạ này kẻ dám trái lời nàng cũng không nhiều, nàng là Tây Hạ hoàng hậu, nàng là một trong Tiêu Dao Tam Tiên, là cao thủ đẳng cấp ngũ tuyệt, thiên hạ này có mấy người dám vi phạm lời nói của nàng?.
Hoàng Dung thì sao?, Hoàng Dung đúng là rất thông minh nhưng Lý Thu Thủy cảm thấy cũng không quá cần thiết dù sao ở thế giới này còn một nữ tử dám cùng Hoàng Dung đồng cân đồng hạng, nàng gọi là Vương Ngữ Yên, Lý Thu Thủy từ lâu đã không quan tâm đến con gái Lý Thanh La nhưng thông tin của Lý Thanh La không phải là Lý Thu Thủy không biết, Lý Thu Thủy lại càng không thể không biết đứa cháu ngoại của mình – Vương Ngữ Yên.
Nếu không có Lý Thu Thủy chỉ bằng mấy chiêu võ mèo cào của Lý Thanh La bằng cái gì có thể chiếm một cái Mạn Đà Sơn Trang như vậy?.
Lại nói đến Vương Ngữ Yên, Lý Thu Thủy nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không trở về Mạn Đà Sơn Trang, bản thân nàng đã từ bỏ mọi thứ đặc biệt là quá khứ của mình cùng Vô Nhai Tử năm xưa, chính vì vậy nàng có chút chốn tránh đi gặp mặt con gái cùng cháu ngoại bất quá lần này nàng quả thực cũng muốn đến gặp Vương Ngữ Yên một lần.
Hoàng Dung đúng là hiểu biết rất nhiều cũng thông minh tuyệt đỉnh nhưng trong mắt Lý Thu Thủy nàng chưa chắc đã so được với Vương Ngữ Yên dù sao Vương Ngữ Yên cũng là máu mủ, so với Hoàng Dung thì đáng tin tưởng hơn nhiều.
Lý Thu Thủy lần này ra tay cứu Hoàng Dung đơn giản chỉ là tiện đường cứu Vô Song, so với Hoàng Dung thì nàng có hứng thú với Vô Song hơn nhiều thậm chí... nàng thật sự có ý nghĩ thu đồ, sự tồn tại của Hoàng Dung ở đây cùng lắm chỉ là để Vô Song không có cách nào rời đi mà thôi, nếu giá trị của Hoàng Dung chỉ như vậy nàng không quan tâm Hoàng Dung ở trong tay mình hay trong tay Âu Dương Phong.
Về phía Âu Dương Phong thì lại khác, ông ta không biết việc Vô Song không phải đệ tử của Lý Thu Thủy vì vậy Âu Dương Phong cũng bắt đầu âm thầm vận nội công, một tay chậm rãi đặt ra sau lưng.
Lần này đúng là Âu Dương Phong cùng Lý Thu Thủy hợp tác nhưng không có nghĩa là Âu Dương Phong tin tưởng Lý Thu Thủy toàn bộ, nữ nhân nào thì Âu Dương Phong không biết nhưng với Lý Thu Thủy thì chỉ cần không để ý nhất định sẽ chết lúc nào cũng không hay.
Tất nhiên Âu Dương Phong hay Lý Thu Thủy đang nghĩ cái gì bản thân Vô Song chắc chắn không có biết, cái mà Vô Song biết chỉ là... hắn tuyệt đối là người chịu áp lực lớn nhất ở đây, sống hay chết chỉ còn xem vào một câu nói của hắn hơn nữa hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Đại não Vô Song cấp tốc vận động, bắt đầu cố gắng liên kết toàn bộ thông tin mà hắn biết về Kim Dung lại với nhau, điều khổ sở nhất là Vô Song không rõ mốc thời gian hay nói đúng hơn cái gọi là mốc thời gian ở đây không dùng được, một thế giới được thiết lập nên từ những tác phẩm của Kim Dung thì tuyệt đối không có mốc thời gian chính xác.
Vô Song chậm rãi bỏ tay ra khỏi vòng eo của Hoàng Dung, hắn tiến về phía Lý Thu Thủy bất quá ánh mắt vẫn hơi hơi liếc về phía Tây Độc, vẻ mặt có vài phần cẩn trọng.
Nhìn vào khuôn mặt của Vô Song bản thân Lý Thu Thủy hơi hơi nhếch miệng, nàng lập tức cong lên ngón tay, trên người xuất hiện một loại khí tràng mờ mờ ảo ảo cực khó nhìn ra nhưng rõ ràng là nó có tồn tại, khí tràng này rất nhanh bao quanh Vô Song cùng Lý Thu Thủy.
Vô Song không biết loại khí tràng này là gì nhưng hắn cũng có thể đoán được một hai, khí tràng của Lý Thu Thủy phóng ra cực có khả năng là đại danh đỉnh đỉnh Tiểu Vô Tướng Công.
“Nói gì, nói đi, tiểu tử ngươi thần thần bí bí cái gì?, ta đúng là có chút tò mò nha”.
Đến cả Hoàng Dung cũng có thể phát hiện ra thân phận nam tử của Vô Song không có khả năng Lý Thu Thủy không phát hiện ra thậm chí khi nhìn Vô Song nàng còn khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, nàng sống từng này tuổi còn chưa gặp được nam tử nào có mị cốt.
Lúc trước sự tồn tại của Vu Hành Văn đã là cực kỳ phi lý, Vu Hành Văn thân là nữ tử nhưng lại sở hữu dục hỏa điều này khiến Lý Thu Thủy vừa tò mò vừa ghen ghét, nàng thật sự rất muốn biết nữ nhân sở hữu dục hỏa thì sẽ luyện ra cái gì bất quá Vu Hành Văn cả đời chỉ yêu Vô Nhai Tử, cả đời giữ gìn trinh tiết với Vô Nhai Tử dẫn tới việc Lý Thu Thủy không cách nào biết được tác dụng của dục hỏa.
Lần này nàng không ngờ lại nhìn thấy Vô Song, thân là nam tử lại sở hữu mị cốt, nàng thật sự rất rất muốn ‘trải nghiệm’ cái gọi là mị cốt của Vô Song, ít nhất từ mặt ngoài mà xem mị cốt có khả năng chống lại mị thuật cực kỳ mạnh mẽ về phần còn thêm công dụng nào nữa hay không... chí ít phải lên giường mới biết.
Đây là lý do duy nhất để Lý Thu Thủy cho đến lúc này vẫn đúng là không muốn làm tổn thương Vô Song.
Vô Song không biết mình đang trở thành ‘con mồi’ của Lý Thu Thủy, hắn cố gắng làm khuôn mặt trấn định nhất có thể, đối với Lý Thu Thủy hơi hơi cúi đầu.
“Tiền bối, người chắc cũng.. “.
Vô Song chưa nói xong lập tức cảm thấy sống lưng mình lạnh lại, hắn bị ánh mắt của Lý Thu Thủy khóa chặt, nữ nhân này không biết vì sao lại dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn hắn bất quá cũng rất nhanh nàng lại che miệng khẽ cười.
“Hì hì, tiểu Vô Song ngươi thấy người ta già như vậy sao?, với người ngoài ngươi xưng hô sư phụ cũng được nhưng chỉ có hai chúng ta ở đây thôi nha, ngươi gọi hai tiếng tỷ tỷ không phải là tốt sao?”.
Vô Song nghe mấy câu này liền cảm thấy nổi cả da gà, Lý Thu Thủy quả thực là yêu nữ, hay nói đúng hơn Tiêu Dao Tam Tiên vốn toàn bộ là yêu quái.
Tất nhiên lời Lý Thu Thủy cũng không sai, tuy nàng đã có một con gái, tuy cháu gái nàng có khi còn lớn tuổi hơn Vô Song thì nhìn nàng hiện nay chỉ như một nữ nhân 27-28 mà thôi, so với Trương Tam Phong cũng không kém bao nhiêu, toàn bộ đều là lão quái vật mang khuôn mặt trẻ thơ.
“khụ... tỷ... tỷ tỷ việc ta muốn nói liên quan đến... Vô Nhai Tử tiền bối”.
Vô Song đương nhiên biết ba chữ ‘Vô Nhai Tử’ có hàm nghĩa gì nhưng đây cũng là điều duy nhất hắn tin tưởng có thể làm Lý Thu Thủy lộ bản chất thật, bỏ đi cái vẻ ngoài mị hoặc của mình mà sống thực với bản thân.
Quả nhiên khí thế của Lý Thu Thủy hoàn toàn thay đổi, thậm chí khí tràng của nàng cường đại đến mưc trực tiếp ép cho Vô Song không thở nổi, ép cho Âu Dương Phong lập tức phải vận khí thế chống lại, nội lực của Lý Thu Thủy như biển vậy, một biển nội lực khổng lồ.
Lý Thu Thủy bản thân nắm giữ Bắc Minh Thần Công, trong cùng hàng ngũ tuyệt cao thủ có mấy ai có nội lực vượt qua được nàng?, cẩ Âu Dương Phong cũng không so được.
Nàng nhìn chằm chằm vào Vô Song, khí thế như biển cả, chỉ cần nàng muốn thì một chưởng đập xuống tuyệt có thể giết chết Vô Song.
“Ngươi nói hắn?, nói tiếp”.
Vô Song cắn răng một cái nhưng cũng không có bất cứ ý lùi lại nào, hắn đối với Lý Thu Thủy cúi đầu ôm quyền.
“Tỷ tỷ chắc cũng biết việc Tinh Túc Phái?”.
Nhắc đến Tinh Túc Phái tất nhiên làm Lý Thu Thủy càng đáng sợ hơn, nàng nghĩ đến Đinh Xuân Thu, lúc này người Lý Thu Thủy bao trùm hoàn toàn trong sát khí.
“Nói tiếp, vào vấn đề chính, bản tọa cho ngươi thêm một lần lên tiếng, nếu câu nói tiếp theo không làm bản tọa hứng thú, ngươi cùng tiểu tình nhân kia chắc chắn phải chết”.
Lần này trái lại Vô Song cũng không có sợ hãi nữa, hắn bước lên một bước đối mặt thẳng với Lý Thu Thủy, hắn cũng không tiếp tục gọi nàng là tỷ tỷ, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
“Tiền bối, Vô Nhai Tử tiền bối chưa có chết, nhưng Vô Nhai Tử tiền bối cũng không còn ở trong Tiêu Dao Cốc – Tu Di Sơn, tiền bối được mang đi, mang đến Lôi Cổ Sơn”.
Vô Song nói xong liền yên lặng, trái tim hắn bắt đầu đập loạn nhưng ánh mắt lại mở to hết cỡ nhìn Lý Thu Thủy, hắn đúng là chỉ cầu Lý Thu Thủy không biết tung tích Vô Nhai Tử.
Việc Đinh Xuân Thủ phải chạy tít về Tinh Túc Hải để né tránh Lý Thu Thủy đã đủ nói lên Lý Thu Thủy chắc chắn biết việc Đinh Xuân Thu phản thầy lại thêm sát khí kinh người từ nàng phát ra lại càng làm Vô Song dám chắc Lý Thu Thủy muốn làm sạch sư môn thế nào, loại phản thầy như Đinh Xuân Thu căn bản không có khả năng sống sót, nhất định phải chết.
Thứ duy nhất mà Vô Song muốn cuộc là tung tích của Vô Nhai Tử, hắn dù sao cũng tin tưởng Lý Thu Thủy chưa chắc biết được tung tích Vô Nhai Tử, nếu nàng mà biết thì năm đó Trân Lung Ván Cờ trên Lôi Cổ Sơn căn bản không đến lượt đám người Đinh Xuân Thu, Mộ Dung Phục cùng Đoàn Diên Khánh ra oai.
Lấy thực lực và tính cách của Lý Thu Thủy nàng chỉ sợ trực tiếp đánh nát cả bàn cờ mà tiến vào sơn cốc gặp Vô Nhai Tử, ít nhất nàng cũng muốn nhìn nam nhân duy nhất khiến trái tim nàng thuộc về thế nào.
Nam nhân mà nàng yêu nhất cũng là nam nhân mà nàng hận nhất, nàng yêu hắn đến khắc cốt minh tâm nhưng nàng cũng hận hắn đến thấu tận xương tủy.
Ngũ tuyệt cường giả cũng có những thứ không muốn thể hiện ra ngoài, bọn họ có cảm xúc của chính bản thân mình, có ‘nghịch lân’ của chính bản thân mình.
Nghịch lân của Lý Thu Thủy chính là Vô Nhai Tử bất quá chỉ bằng vào ba chữ ‘Vô Nhai Tử’ kia còn xa xa không đủ, quả nhiên Vô Song chỉ thấy Lý Thu Thủy thở ra một hơi lãnh khí, sắc mặt trở lại với vẻ bình thường vốn có chỉ là thêm vào chút lạnh lùng mà thôi.
“Bản tọa không thích làm ăn không vốn, ngươi nói hắn ở Lôi Cổ Sơn thì có bằng chứng gì không?, nếu không có bằng chứng tất cả chỉ là lời nói xuống, vì một lời nói xuông bản tọa phải giúp ngươi bảo vệ nữ nhân kia căn bản không thể, ít nhất đến khi ta biết thông tin này là chính xác còn không bản tọa tuyệt không tin tưởng ngươi”.
Lời của Lý Thu Thủy nói phi thường thực tế, lời nói không có dẫn chứng chỉ là lời nói xuông, Vô Song cũng không thể nào bảo nàng tự đi kiểm chứng, Lôi Cổ Sơn cách nơi này bao xa bản thân Vô Song cũng không biết, hắn vốn chỉ muốn dùng câu chuyện này để khiến Lý Thu Thủy tạm thời có cảm giác hư hư thực thực không cách nào xác định, khiến nàng phải phân vân chọn lựa mà thôi.
“Tiền bối, vãn bối có thể dùng mạng đảm bảo thông tin này bất quá vãn bối cũng không có bất cứ bằng chứng gì... vãn bối cũng biết chỉ bằng một lời nói không thể để tiền bối mạo hiểm đối đầu với ngũ tuyệt cao thủ khác... vậy vãn bối cả gan cùng tiền bối chơi một trò chơi nhỏ”.
Lý Thu Thủy nghe vậy lông mày hơi hơi hướng lên bất quá nàng quả thật cũng có rất lớn hứng thú với Vô Song đương nhiên không phải hứng thú về mỗi mặt thân xác hắn, nàng còn hứng thú về võ công của Vô Song.
Lý Thu Thủy thông minh tuyệt đỉnh lại hành tẩu trên giang hồ không biết bao nhiêu năm, bản thân lại nắm Tiểu Vô Tướng Công cùng Bắc Minh Thần Công liền khiến nàng có thể coi là bách khoa toàn thư của võ lâm gần như có rất ít loại võ công mà nàng không nhận ra, bản thân nàng thậm chí còn hoàn hảo hơn Vương Ngữ Yên, càng đáng sợ hơn Vương Ngữ Yên.
Sự hiểu biết về võ học trong thiên hạ của Lý Thu Thủy đã phải dùng hai chữ ‘khủng khiếp’ để hình dung tuy nhiên ngày hôm nay nàng lại không cách nào nhìn ra võ công của Vô Song xuất ra từ nhà nào ngoại trừ khinh công của Vô Song mang theo chút chút hơi hướng của Vương Trùng Dương năm xưa nhưng rõ ràng bên trong khinh công của Vô Song tuyệt không chỉ dừng lại như vậy.
Vô Song thấy được Lý Thu Thủy hứng thú cũng liền lập tức mỉm cười.
“Trò chơi rất đơn giản, vãn bối đánh ra 3 chiêu thức, chỉ cần tiền bối có thể đánh ra bất kỳ một chiêu nào trong ba chiêu bản thân vãn bối liền chịu thua, vãn bối cùng Dung nhi đều tùy tiền bổi xử lý bất quá nếu sau ba chiêu mà tiền bối không cách nào diễn biến lại được thì vãn bối cũng chỉ xin tiền bối giữ lại Dung nhi bên này, đừng đưa nàng cho Tây Độc – Âu Dương Phong, không biết ý của tiền bối ra sao?”.
Câu nói của Vô Song quả thực là lời khiêu khích với Lý Thu Thủy, bằng vào Tiểu Vô Tướng Công thì hầu như tất cả võ công trong thiên hạ nàng đều có thể diễn biến lại được, đặc biệt là những loại võ công thiên hướng âm nhu lộ tuyến.
Chỉ cần bằng mắt nhìn nàng cũng có thể biết Vô Song bản thân đi theo hướng âm nhu chứ không phải là dương cương, nếu đã như vậy nàng căn bản không tin Tiểu Vô Tướng Công không diễn hóa được mà kể cả có không diễn hóa được một lần thì cũng có thể chấp nhận đằng này Vô Song còn cho nàng ba lần cơ hội, Lý Thu Thủy căn bản không cách nào chấp nhận việc này, đây cứ như việc hạ thấp Tiểu Vô Tướng Công vậy.
Đáng tiếc Lý Thu Thủy cũng không biết bản thân nàng căn bản không cách nào diễn hóa được chiêu thức của Vô Song hay nói đúng hơn Tiểu Vô Tướng Công đừng mơ diễn hóa lại Quỳ Hoa Bảo Điển, ngoại trừ tồn tại như Vô Song cùng vị Đông Phương cô nương kia ra trên đời này không có bất cứ ai không cần thiến mà đánh ra được Quỳ Hoa Bảo Điển, bản thân Lý Thu Thủy lại càng không.
Quả nhiên khi Lý Thu Thủy bắt đầu nhìn thấy Vô Song diễn luyện chiêu thức, ánh mắt nàng liền bắt đầu co rụt lại.
“Quỳ Hoa Ti Triển “
“Quỳ Hoa Phi Bộc”
“Quỳ Hoa Điệp Vũ”.
Lần này Vô Song căn bản còn không cần dùng đếu Quỷ Ảnh của Quỳ Hoa Bảo Điển, động tác hắn đánh ra thậm chí phi thường chậm rãi cứ như muốn đánh cho Lý Thu Thủy xem vậy.
Lý Thu Thủy là một đời ngũ tuyệt cao thủ, nàng có thể đại khái nhìn ra đây là chiêu thức trong bộ võ công mà Vô Song dùng tấn công nàng, một loại chiêu thức thiên hẳn về tốc độ cùng lực sát thương kinh người, nếu Lý Thu Thủy không có Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung gia thì nàng muốn phá được liên chiêu của Vô Song cũng không có nhẹ nhàng như vậy.
Tất nhiên Lý Thu Thủy nhìn thấy là một việc nhưng đúng là nàng không học được.
Bản thân Lý Thu Thủy không ngờ chỉ cần nhìn Vô Song diễn võ liền có thể đại khái nhận ra hướng vận chuyển nội lực của Vô Song sau đó nàng lập tức vận dụng Tiểu Vô Tướng Công đi theo hướng vận chuyển nội công của Vô Song chỉ là... đến đây thì nàng không làm tiếp được nữa.
Nội lực của Tiểu Vô Tướng cứ như bị vật gì đó mạnh mé ngăn lại, nội lực bị tắc lại không cách nào dung nhập vào chiêu thức, một chiêu thức không có lộ tuyến vận công, không có nội lực thì chẳng khác gì một đòn vung tay múa chân quá mức bình thường.
Lý Thu Thủy tuyệt đối không tin mình sẽ thua Vô Song, ánh mắt nàng càng ngày càng tập trung nhưng càng tập trung thì nàng càng phát hiện ra cái lộ tuyến vận công của Vô Song là phi thường phi lý, cái lộ tuyến này căn bản không có cách nào vận công mới đúng, nàng rõ ràng có thể cảm thấy Vô Song thoải mái diễn chiêu, nàng có thể đọc được dòng chảy nội lực của Vô Song nhưng nàng rốt cuộc vẫn không cách nào diễn luyện lại được thậm chí bản thân Lý Thu Thủy còn có cảm giác kinh mạch trên người đau nhức.
Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Cửu Âm Chân Kinh có thể coi là cùng một cấp bậc, trong tiểu thuyết Kim Dung bản thân Âu Dương Phong vì cường hoành luyện Cửu Âm Chân Kinh dẫn đến tẩu hỏa nhập ma căn bản không có thuốc cứu chữa thì Lý Thu Thủy lúc này cũng vậy, nàng nếu như dám cường hoành luyện Quỳ Hoa Bảo Điển chỉ sợ không cách nào đánh ra một chiêu nửa thức mà còn làm kinh mạch toàn thân nát tan.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi, Lý Thu Thủy trong ánh mắt mới hiện ra một tia sợ hãi, nàng từ trước đến nay khinh thường hết toàn bộ võ công trong thiên hạ, trong mắt nàng không có quá nhiều võ học trong thiên hạ đủ sức so sánh với võ công Tiêu Dao Phái nhưng hôm nay nàng vậy mà nhìn thấy một loại.
Trong mắt Lý Thu Thủy mà nói, thứ võ công mà Vô Song đang dùng căn bản không thua kém bất cứ một môn tuyệt học nào của Tiêu Dao.
Lý Thu Thủy bỗng ngửa đầu lên trời cười lớn, bộ ngực mềm mại có chút run lên.
“Hảo đệ tử, bộ võ công này gọi là gì?”.
Vô Song nghe thấy câu hỏi của Lý Thu Thủy lập tức thu tay sau đó hơi hơi cúi đầu.
“Tiền bối, loại võ công này gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển”.
Vô Song nói xong câu này hắn cũng cố gắng chăm chú quan sát Lý Thu Thủy bởi thực chất bản thân Vô Song cũng cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, từ khi xuyên việt đến thế giới này, hắn luôn cảm thấy thế giới này không đúng, chắc chắn có một cái gì đó không bình thường.
Vô Song không rõ tại sao, sâu trong thâm tâm hắn luôn có một loại cảm giác bất ổn, một loại cảm giác không cách nào nói lên thành lời thậm chí hắn cảm thấy sâu trong cõi u linh như có kẻ nào đang kêu gọi chính bản thân hắn vậy.
Lý Thu Thủy lúc này khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia nghi hoặc, nàng nhìn thật kỹ khuôn mặt Vô Song, chỉ khi chắc chắn Vô Song không có vẻ nói dối thì Lý Thu Thủy mới chậm rãi lắc đầu.
“Vô Song, sư phụ ngươi là ai?, cái gì mà Quỳ Hoa Bảo Điển, bản tọa căn bản chưa bao giờ nghe thấy”.
Câu nói này của Lý Thu Thủy quả thật đã cho Vô Song một cái đáp án về thế giới này, thế giới hiện tại có lẽ đúng là Kim Dung thế giới bất quá nó không chọn vẹn, bằng vào hiểu biết của Lý Thu Thủy mà nàng chưa từng nghe qua Quỳ Hoa Bảo Điển thì chắc chắn trong thế giới này căn bản không tồn tại Quỳ Hoa Bảo Điển hoặc ít nhất tại thời điểm này nó chưa được công bố cũng đồng nghĩa với Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới căn bản không thể xuất hiện.
“Tiền bối, sư phụ của ta gọi là Quỳ Hoa lão tổ bất quá người không thích nổi danh chỉ thích ở nơi thâm sơn cùng cốc làm bạn với... sư nương, vãn bối là cô nhi được sư phụ cùng sư nương nuôi dưỡng, chỉ là chưa đợi vãn bối thành tài sư phụ cùng sư nương đều đã cưỡi hạc quy thiên... sau khi chôn cất hậu sự cho sư phụ cùng sư nương, vãn bối mới bắt đầu xuống núi”.
Lời của Vô Song nói đương nhiên toàn bộ là giả bất quá nếu Quỳ Hoa Lão Tổ thực sự chưa xuất hiện thì ai có thể làm chứng hắn làm giả thông tin?.
Quả nhiên Lý Thu Thủy nghe đến đây cũng không hỏi gì nhiều dù sao bằng ánh mắt của nàng mà xem ra, Quỳ Hoa Bảo Điển tuyệt đối đủ sức được đánh giá là tuyệt thế võ học, loại tuyệt học này nàng lại chưa từng gặp bao giờ, hoàn toàn có thể là do một vị kỳ nhân sáng tạo ra.
“Nếu lời ngươi nói là sự thật, vị Quỳ Hoa lão tổ kia xứng đáng để bản tọa có vài phần coi trọng, đáng tiếc người đã về với trời, muốn so tài cao thấp cũng là làm không được”.
Lý Thu Thủy nói xong một chân bước lùi lại, thân hình trong thoáng chốc chở nên phiêu hốt vô định, nàng mượn Lăng Ba Vi Bộ lập tức đã lướt đến trước mặt Tây Độc, lúc này không cần nói ra ai cũng biết Lý Thu Thủy hiện nay rõ ràng là nghiêm túc.
Lý Thu Thủy mặc dù chắc chắn không phải người tốt nhưng để nói nàng là người xấu hẳn thì cũng không đúng, chí ít Lý Thu Thủy vẫn sẽ tương đối giữ lời hứa, có chơi liền có chịu.
Đối mặt với Âu Dương Phong, Lý Thu Thủy nhoẻn miệng cười chỉ là trong ánh mắt không còn mị ý, nàng căn bản không phải là đang đùa nghịch.
“Hì hì, không biết tại sao nhưng nhân gia lại đổi ý rồi, không biết nhân gia có thể giữ con bé Hoàng Dung bên người vài ngày không, dù sao nó cũng không có cách nào chạy được nha”.
Lý Thu Thủy lời nói vẫn rất ngọt vẫn rất mị hoặc nhưng ai ở đay cũng có thể cảm thấy nếu nàng không được như ý nguyện thì nàng thật sự sẽ dùng võ công mà đến luận bàn, bản thân Tiêu Dao Tam Tiên thích nhất chính là dùng thực lực đến nói lý.
Đương nhiên Lý Thu Thủy muốn chiến thì Âu Dương Phong cũng không ngại ngần, rất nhiều người nói Âu Dương Phong là một cái ác nhân nhưng ông ta lại càng giống một cái võ si hơn, Âu Dương Phong từ trước đến nay cũng chưa từng sợ chiến đấu với ai cả.
Trên tay Âu Dương Phong xuất hiện một luồng khí xanh đầy đáng sợ còn về phần Lý Thu Thủy từ lâu cũng đã vận lên Tiểu Vô Tướng Công, cả hai vị ngũ tuyệt cao thủ này nhìn chằm chằm vào nhau có điều ai trong hai người này cũng biết vì Hoàng Dung mà đứng ra tranh đấu là việc không đáng.
“Ba chiêu ước hẹn”.
Hai người không bàn mà hợp đồng thời nói ra một câu này, cao thủ với nhau chỉ cần lấy ba chiêu làm chuẩn, đây cũng là phương thức giải quyết an toàn nhất cho cao thủ cấp bậc bọn họ, cũng là phương pháp giải quyết tranh chấp nhỏ một cách tốt nhất.
Ngay lúc cả Âu Dương Phong cùng Lý Thu Thủy muốn đối chiêu với nhau thì hai vị ngũ tuyệt cao thủ này lập tức dừng tay, ánh mắt nhìn thẳng về một phía để rồi không ai nói với ai câu nào đều lập tức thu tay lùi lại.
Đừng nói là Lý Thu Thủy cùng Âu Dương Phong mà ngay cả Vô Song cũng có thể cảm nhận được có một đại cao thủ nữa tiến vào khu vực này, ở đây xuất hiện vị ngũ tuyệt cao thủ thứ ba.
“Hai vị, rõ ràng đã bàn bạc từ trước lão phu phụ trách giết người, Lý tiên tử phụ trách cảnh giới còn Âu Dương tiên sinh sẽ lo dọn dẹp hiện trường chiến đấu, không ngờ hai vị lại để lão phu một mình gánh vác hết là thế nào?”.
Giọng người này rất lớn, âm thanh như sấm truyền đồng thời trong làn gió tuyết thân ảnh người này to lớn thậm chí còn hơn cả Âu Dương Phong.
Người này vừa tiến tới lập tức làm cho Vô Song cảm nhận một cỗ bá khí, một loại uy thế không thể đỡ, bá khí của người này chỉ sợ còn hơn cả Âu Dương Phong một bậc, tất nhiên bá khí không hẳn đã thể hiện hoàn toàn thực lực của một người, người xuất hiện ở đây chưa chắc đã mạnh hơn Âu Dương Phong bao nhiêu bất quá ông ta cũng tuyệt đối là hàng ngũ tuyệt cao thủ.
Người này thân hình rất lớn, một thân tóc trắng tung bay trong gió tuyết, bộ pháp như rồng như hổ, khí thế lại như lôi đình vạn quân, đây tuyệt đối là một cái nhân vật.
Vừa thấy người này xuất hiện bất kể là Lý Thu Thủy hay Âu Dương Phong ánh mắt đều hiện ra một tia không mấy vui vẻ, ở trước mặt bọn họ là một kẻ điên, một kẻ tự đại thành điên bất quá hắn đúng là có thực lực để tự đại.
Ngọn núi này được gọi là Dã Tam Pha, ở trên Dã Tam Pha ngày hôm nay là cuộc hợp mặt của ba cao thủ cấp bậc ngũ tuyệt đồng thời đến từ ba bộ truyện khác nhau của Kim Dung.
Người đầu tiên là Lý Thu Thủy, người thứ hai là Tây Độc – Âu Dương Phong, người thứ ba chính là Uy Đức Tiên Sinh – Bạch Tự Tại.
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]