Chương trước
Chương sau
Nói tới Xà Vương có thể coi là nhân vật khiến nhiều người chú mục vào nhất trong những năm gần đây.

Xà Vương người này không ai rõ thực lực ra sao, tuổi tác thế nào, đến từ đâu, xuất thân, tên gọi, Xà Vương đơn giản chỉ là Xà Vương, bị bao vây trong một thứ màn đen dày đặc.

Xà Vương thần bí như vậy, một kẻ không rõ gốc gác đáng lẽ rất ít thế lực muốn thu nhận chứ đừng nói là trọng dụng tuy nhiên.... Thiên Địa Hội không giống.

Xà Vương vào Thiên Địa Hội không lâu vậy mà đã được Trần Cận Nam trực tiếp nhường ra ghế tổng đà chủ, đương nhiên trên danh nghĩa lúc này Trần Cận Nam vẫn là Thiên Địa Hội tổng đà chủ bất quá ai cũng biết, Trần Cận Nam giao ra toàn bộ quyền hành cho Xà Vương.

Những người không có ánh mắt, có thể cười nhạo Trần Cận Nam, chê cười Thiên Địa hội thậm chí coi thường Xà Vương.

Với những người có ánh mắt liền không phát biểu ý kiến, chỉ có dùng ánh mắt lằng lặng theo dõi, bọn họ muốn biết rốt cuộc tại sao Trần Cận Nam lại nhường vị trí của chính mình cho Xà Vương?.

Càng đáng nói hơn, một chữ ‘vương’ này liền đại diện rất nhiều thứ.

Trong toàn bộ Thiên Địa Hội, không ai dám gắn một chữ ‘vương’ vào tên, đối với đám người lấy Phản Thanh Phục Minh làm mục đích sống thì đây chính là khi quân phạm thượng, chết trăm lần chưa hết tội.

Chỉ có duy nhất Đài Loan Trịnh Vương là có đủ tư cách xưng vương, được người người công nhận, ngay cả như thế, Trịnh Vương bản thân hắn vẫn chưa từng ‘nhận’ một chữ vương này.

Trịnh Vương ở Đài Loan tay nắm một mảnh giang sơn còn không dám xưng Vương, vì cái gì Xà Vương dám?, điều này rất rất nhiều người không hiểu.

Nếu thật sự cố mà giải thích việc này, chỉ có thể dùng.... huyết mạch để hình dung.

Năm đó Đại Minh đã bị diệt, Đại Thanh tiến vào Trung Nguyên có điều không phải huyết mạch của Đại Minh năm đó đã khô kiệt, Cửu Nạn Sư Thái có thể chạy ra ngoài, ai dám đảm bảo Đại Minh không còn chút huyết mạch nào vương vãi?.

Cái đáp án này cơ hồ được rất nhiều người cảm thấy thích hợp, bởi.... nếu Xà Vương là trực hệ huyết mạch của Minh triều, hắn đúng là có tư cách xưng vương.

Chỉ hai chữ ‘Xà Vương’ này, nếu Thiên Địa Hội mai sau có thể hoàn thành công tích vĩ đại phản Thanh phục Minh, bản thân Xà Vương chỉ sợ đăng cơ làm đế cũng không phải là không thể.

Đấy là về.... danh hiệu.

Nếu chỉ là cái danh hiệu này, Lý Lân cùng Tần Cối sẽ chỉ quan tâm chút chút chưa đến mức muốn cùng Thiên Địa Hội rạch mặt.

Thiên Địa Hội trong mắt hai vị tướng gia này mà nói, quá tầm thường, cùng lắm chỉ có Đài Loạn – Trịnh Gia là đáng để đặt lên bàn cân mà thôi.

Thiên Địa Hội nói dễ nghe là lực lượng của Trịnh Gia tại Trung Nguyên nhưng nói khó nghe liền giống đồ chơi trong tay Trịnh gia, có cũng được, mà không có cũng được.

Bằng vào Thiên Địa Hội, bằng vào một cái hư hư thực thực Vương gia mà muốn đánh bại Đại Thanh vốn là si tâm vọng tưởng.

Tuy nhiên Xà Vương lại vượt xa cái chữ ‘nếu’ kia, Xà Vương cho Lý Lân cùng Tần Cối cảm giác tương đối đáng sợ, người này không chỉ có hữu danh mà còn có thực lực.

Thiên Địa Hội trong tay Xà Vương càng ngày càng phát triển, cũng càng ngày càng khó chơi, việc này trong mắt Lý Lân cùng Tần Cối liền không ổn.

Hai người thân là tướng gia của Đại Thanh, đương nhiên nắm rõ tình hình của Đại Thanh hiện nay, triều đình Đại Thanh lúc này trong bóng tối vẫn một mực cố gắng duy trì Khiết Đan, giúp Khiết Đan kéo dài được ngày nào hay ngày đó bất quá ngắn thì 1-2 năm, nhiều thì 3-5 năm, Khiết Đan liền bị Mông Cổ toàn lực thâu tóm.

Trận chiến giữa vị vua trung nguyên cùng bá chủ phương bắc nhất định sẽ phải diễn ra.

Nếu cuộc chiến này diễn ra mà Thiên Địa Hội cùng Xà Vương thần bí kia lén đâm Đại Thanh một nhát, hậu quả không ai chịu được.

Thiên Địa Hội, nhất định phải bị diệt.

.........

Quân lực triều đình đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lương cho trận chiến này, áp lực đang đè nặng lên toàn bộ Thiên Địa Hội, bất quá.... lúc này trong Miếu Thổ Địa, Xà Vương cũng không giống trong tưởng tượng, bản thân Xà Vương căn bản không có chút áp lực nào.

Xà Vương hiện nay... đang ngồi đánh cờ, đánh cờ cùng Trần Cận Nam.

Trần Cận Nam hiện nay chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, căn bản không có tâm tình đánh cờ, người bị đưa đên đoạn đầu đài chính là huynh đệ sinh tử của hắn, Trần Cận Nam sao có thể bình tĩnh, sao có thể thoải mái tươi cười?.

Tuy nhiên hơn ai hết, Trần Cận Nam biết người ngồi trước mặt là ai, là Xà Vương đại danh đỉnh đỉnh.

Trần Cận Nam làm người rất tự tin nhưng lúc này hắn còn tin tưởng vào Xà Vương hơn cả chính bản thân mình.

Nếu như người Đông Xưởng tin tưởng hoàn toàn vào thực lực của Huyết Chích Đoàn thì Thiên Địa Hội bọn họ cũng tin tưởng hoàn toàn vào tài năng Xà Vương.

Xà Vương thân hình không to lớn, trái lại mang theo vài nét thư sinh hư nhược, mái tóc đen búi cao, những ngón tay có chút thuôn dài, tay của Xà Vương thật sự rất đẹp.

Từ khi Xà Vương ngồi vào vị trí này, cũng không có ai được nhìn thấy dung mạo thật sự của Xà Vương, vị đại nhân vật này từ đầu chí cuối vễn đeo mặt nạ, mặt nạ làm bằng vàng ròng che kín toàn bộ khuôn mặt.

Trong toàn bộ Thiên Địa Hội, có lẽ chỉ có Trần Cận Nam biết thân phận thật sự của Xà Vương, cũng biết dung mạo bên trong chiếc mặt nạ vàng kia.

Xà Vương chính là nam tử ngày đó, đi đến Đông Độ Khẩu.

Từ chiều đến giờ, Trần Cận Nam cùng Xà Vương đánh 7 ván cờ, bản thân Trần Cận Nam cũng không thắng nổi một lần nào.

Xà Vương một lần nữa, bắt đầu thu quân trên bàn, khuôn mặt khẽ ngước lên nhìn Trần Cận Nam.

“Trần tổng đà chủ, ngươi lo lắng?, tâm tình không yên?”.

Trần Cận Nam cũng chỉ có thể cười khổ, hắn biết nói thế nào, ở đây cũng không phải ai cũng là quái vật như Xà Vương, không phải ai cũng có thể gặp nguy không loạn, đến giây phút này vẫn thản nhiên vô cùng.

Nhìn biểu hiện của Trần Cận Nam, Xà Vương lắc đâu.

“Càng những lúc này, mới phải càng bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ được đường ra, chỉ có bình tĩnh, mới có thể thay đổi thế cục này”.

“Năm đó, khi ta còn trẻ, ta cũng giống như Trần tổng đà chủ vậy, chỉ biết tiến về phía trước, dùng chút nhiệt huyết tuổi trẻ đi loạn giang hồ, đáng tiếc thiên hạ này có những thứ võ công không giải quyết được”.

Nói xong, Xà Vương đứng lên nhè nhẹ vỗ vai Trần Cận Nam.

“Có đôi lúc, ngươi phải làm ra lựa chọn, là buông hay là nắm. Có đôi lúc ngươi phải nhận ra thực tế khác lý tưởng nhiều lắm, thực tế nó tàn nhẫn hơn nhiều. Thế giới này căn bản không đẹp đẽ như ngươi tưởng, mộng tưởng nhiều khi chỉ là ảo tưởng”.

Trần Cận Nam căn bản không hiểu Xà Vương đang nói gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn vị Xà Vương cao cao tại thượng này.

“Đại nhân... ý của ngài là... ngài muốn bỏ.... bỏ Quán Nam huynh đệ?”.

Lần này sắc mặt Trần Cận Nam trở nên trắng toát, hắn đương nhiên biết, Viên Quán Nam chỉ sợ là cứu không được, hơn nữa đây là bẫy của triều đình, chỉ sợ hy sinh vô số huynh đệ của Thiên Địa Hội, đẩy vô số anh em vào chỗ chết, nhưng Trần Cận Nam thật sự không cam tâm.

Hắn không nhìn được Viên Quán Nam chết, vị huynh đệ này đi theo Trần Cận Nam gây dựng Thiên Địa Hội, đánh ra một mảnh thiên hạ của Thiên Địa Hội, lúc này thấy Viên Quán Nam như vậy nếu không cứu chỉ sợ làm lòng người nguội lạnh.

Xà Vương nhìn Trần Cận Nam một lúc, sau đó nhè nhẹ lắc đầu.

“Cứu, vì cái không cứu?. Ta đã nói trên đời có những lúc cần nắm, cũng có những lúc phải học buông, việc của Viên Quán Nam nhất định phải nắm, bất quá ngươi cũng hiểu, Viên Quán Nam kể cả có cứu ra, hắn cũng không còn là Thiên Địa Hội – Thanh Mộc Đường Chủ”.

Lời này rõ ràng là nói thật, Xà Vương căn bản chưa từng ra lệnh Viên Quán Nam tổ chức cướp tiêu, Viên Quán Nam đây là không nghe lệnh, trái ý hành sự, tội đáng muốn chết.

Nếu đây là triều đình, loại tướng không nghe lời như Viên Quán Nam, bất kể võ công cao thế nào bất kể tài năng ra sao cũng chỉ có một con đường chết.

Thiên Địa Hội không giống với triều đình, cũng sẽ không đến mức giết VIên Quán Nam nhưng cũng tuyệt đối không thể cho hắn trở về chức vụ cũ, quan trọng hơn, Viên Quán Nam đã bị chặt đứt gân tay gân chân, đời này đã thành phế nhân, Thanh Mộc Đường có cho hắn, hắn cũng quản không được.

Trần Cận Nam đi theo Xà Vương vài năm, hơn ai hết bản thân hiểu cách làm người cảu Xà Vương, hắn cũng không có cầu tình cho huynh đệ của mình, chỉ cần Viên Quán Nam không có chết... là được.

Trần Cận Nam hai tay ôm thành quyền, chắp tay cúi đầu với Xà Vương, cung kính vô cugnf.

“Chỉ cần đại nhân người cứu ra Quán Nam đã là thiên ân vạn tạ, Trần Cận Nam cũng không dám mong đại nhân giữ lại chức vị của Quán Nam”.

Nghe vậy, Xà Vương mới gật đầu, sau đó hướng mắt lên phía trên.

“Ra ngoài thôi, gặp mấy cái lục lâm bằng hữu, việc này Trần tổng đà chủ giỏi hơn ta, vẫn là người ra mặt đi”.

Thế mới biết, bên trong thổ địa miếu này thật ra có một gian mật thất bí mật, Trần Cận Nam cùng Xà Vương chính là ở trong đây, bản thân Trần Cận Nam cũng không biết bên ngoài kia, có bao nhiêu anh hùng hảo hán chịu xuất lực cứu Viên Quán Nam lần này?.

Hít vào một hơi lãnh khí, Trần Cận Nam chậm rãi mở thạch môn, bức tường trước mặt hắn liền di động, một khe cửa liền dần dần hiện ra.

Trần Cận Nam ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng, hắn bước ra ngoài.

Bên trong mật thất chỉ còn lại Xà Vương.

Trong phòng một mình, Xà Vương thở ra một hơi nhọc khí, lưng dựa vào tường, hắn chậm rãi tháo chiếc mặt nạ vô cảm kia ra.

“Phản Thanh Phục Minh?, Phản Thanh Phục Minh? rốt cuộc có cái gì tốt?, ngu trung rốt cuộc vẫn là ngu trung”.

Trên khuôn mặt thư sinh của Xà Vương xuất hiện một nụ cười đắng chát, hắn có chút mệt mỏi day day đôi lông mày của mình.

Ba năm qua, Xà Vương trèo lái Thiên Địa Hội, thật sự có chút mệt mỏi.

Cố gắng ổn định lại tư thế ngồi, Xà Vương cười khổ.

“Mới có ba năm mà thôi đã mệt mỏi thế này, ta vốn nghĩ muốn bắt trước đại ca một chút, có điều vẫn là không làm được, ta với đại ca khác xa nhau quá nhiều”.

Xà Vương nói thầm câu này, hắn lại đeo lên chiếc mặt nạ vô cảm, cầm lấy thanh bảo kiếm bên cạnh treo sau lưng, hai chân khoanh lại, bất đầu tiền vào minh tưởng.

.........

Trần Cận Nam bước ra khỏi mật thất, tại miếu thổ địa lúc này đã đứng rất nhiều người, rất nhiều lục lâm nhân sĩ đều đang đợi, đang đợi một lời của Trần Cận Nam.

‘Nam Nhân Phải Như Trần Cận Nam’.

Đây chính là câu nói miêu tả rõ nhất danh vọng của Trần Cận Nam trong võ lâm.

Lúc Trần Cận Nam bước ra từ mật thất, xung quanh đều là huynh đệ Thiên Địa Hội của hắn, ánh mắt của ai cũng rực lửa quyết tâm.

Thiên Địa Hội thật ra sống vì nghĩa khí, chết cũng là vì nghĩa khí.

Thiên Địa Hội quần hùng muốn làm việc lướn.... quá khó. Bọn họ không có cái tâm cùng cái tầm của kẻ làm đại sự, có đôi khi tình cảm hai chữ này trở thành gánh nặng lớn nhất của thượng vị giả.

Thiên Địa Hội quần hùng.... bọn họ cũng rất đáng trân trọng, bất kể thành hay bại vẫn bảo vệ hai chữ nhân nghĩa trong tim. Đây là cách làm của Thiên Địa Hội, đây là Thiên Địa Hội.

Thiên Địa Hội của Xà Vương... khác rất nhiều so với Thiên Địa Hội của Trần Cận Nam.

Lúc này Trần Cận Nam đứng cạnh huynh đệ của mình, ánh mắt hắn liền khẽ ướt, đây chính là Thiên Địa Hội của hắn, là huynh đệ của hắn.

Nắm chặt quyền đầu, Trần Cận Nam trong màn đêm tối, dưới ánh lửa bập bùng, hắn chậm rãi bước lên bục.

Bên dưới lúc này, có rất nhiều người, có những người Trần Cận Nam quen mặt, có những người Trần Cận Nam căn bản không quen mặt, cũng không biết là ai.

Bọn họ tập hợp ở đây, cũng vì hai chữ ‘nhân nghĩa’.

Nhìn những người này, nhìn những ánh mắt cuồng nhiệt này, bản thân Trần Cận Nam đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực không tên đè lên người mình.

Hắn biết, nếu những đôi mắt cuồng nhiệt kia ngày hôm nay đi theo hắn, hắn căn bản không thể hứa hẹn cho họ cái gì, cái chào đón bọn họ, có chăng chỉ là tử vong.

“Các vị bằng hữu, hôm nay huynh đệ từ ngũ hồ tứ hải tập trung lại đây trợ giúp Thiên Địa Hội liền là bằng hữu của Thiên Địa Hội, liền là huynh đệ của Thiên Địa Hội”.

“Thiên hạ lúc này, Khang Hy cẩu hoàng đế còn chưa dứt sữa mẹ, trong triều gian tặc Ngao Bái hoành hành ngang ngược, trong khoảng thời gian gần đây, dân chúng lầm than, nạn dân không đâu không có”.

“Quán Nam chính vì những nạn dân này mà liều mình cùng Thanh cẩu quyết chiến, đáng tiếc lại lọt vào Thanh cẩu phục kích. Trong mắt rất nhiều người mà nói Quán Nam rõ ràng đang làm loạn nhưng các vị ở đây có ai không thấy, có ai không hiểu, có ai chưa từng cảm nhận được cuộc sống của những nạn dân ở Hồ Bắc sống thế nào?”.

“Con cái mất cha mẹ, cha mẹ nén đau bán con, người người đánh đánh giết giết chỉ vì một cái màn thầu (bánh bao),ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không biết rồi tính mệnh còn kéo dài được bao nhiêu ngày. Đừng nói là Quán Nam cho dù là Trần Mỗ nhìn thấy những nạn dân này, cũng sẽ hành động”.

"Đại Thanh khí số đã tận, đây là cơ hội của chúng ta"

“Nay vợ chồng Quán Nam rơi vào trong tay Thanh cẩu, sinh tử khó dò, lại thêm Thanh cẩu xảo trá nhất định sẽ thiết kế bẫy rập, nhất định sẽ chờ chúng ta tự tiến tới nộp mạng”.

“Biết là sẽ chết, nhưng Trần mỗ vẫn muốn đi, đi để nói cho Thanh cẩu, người Hán chúng ta không dễ bắt nạt, người Hán chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực liền có thể đánh cho Thanh cẩu không thấy ngày mai”.

“Nhân Nghĩa Trong Tay – Thiên Hạ Vô Địch”.

“Trần mỗ ở đây chỉ nói một câu, hôm nay ai đi theo Trần mỗ giải cứu Quán Nam liền là Thiên Địa Hội bằng hữu, những ai rời đi, Trần mỗ tuyệt không oán một câu”.

........

Trần Cận Nam vừa dứt lời, liền có một bóng hình phi thân lên đài cao.

‘Thiết Tiên Chấn Bát Phương’ Chu Uy phủ Tây An nguyện đi theo Trần tổng đà chủ, có chết cũng không hối.

Chu Uy vừa nói xong, liền có rất nhiều âm thanh vang lên.

‘Hoạt Diêm La’ Trương Thiên Bình nguyện đi theo Trần tổng đà chủ, nguyện chết không sờn.

‘Hồ Bắc Mãng Hổ’ Triệu Vũ Uy xin nguyện theo Trần tổng đà chủ.

‘Hồ Bắc Ngũ Hiệp’ xin đi theo Trần tổng đà chủ

“Thiết Kiếm Đoạn Thủy” Vân Bất Phàm xin nguyện đi theo Trần tổng đà chủ

“Hồ Bắc – Tín Nghĩ Tiêu Cục” nguyện theo Tổng đà chủ giết sạch Thanh cẩu.

“Hồ Bắc – Bá Giang Đao’ Sử Cường nguyện theo Tổng đà chủ.

“Hồ Nam – Hắc Dạ Xoa” Triệu Oánh Oãnh nguyện theo Tổng đà chủ.

“Hồ Nam – Cẩm Mao Hổ “ Triệu Phi Phàm nguyện theo Tổng đà chủ.

........

Cũng không biết lúc này rốt cuộc có bao nhiêu cái hảo hán đến đầu nhập vào Thiên Địa Hội, tham gia chiến dịch này, có điều hầu hết đều là.... tán nhân.

Việc này đương nhiên cũng cực kỳ dễ hiểu, nếu là danh môn đại phái, chỉ cần không bị dồn đến đường cùng, nhất định sẽ không chống lại lực lượng triều đình, bọn họ ngắn thì mấy chục năm, dài thì cả trăm năm lịch sử, sao có thể dễ dàng mạo hiểm một mảnh cơ nghiệp đi theo Thiên Địa Hội?.

Trần Cận Nam nhìn một lượt các vị hảo hán, trong mắt hắn tràn ngập cảm động.

“Các vị, xin nhận Trần Cận Nam một bái”.

Đúng lúc này, một âm thanh ồn ào vang lên khiến rất nhiều người nhíu mày.

Nói thật mời hàng loạt người đến cứu Viên Quán Nam cũng không phải là thượng sách, dù sao ai dám đảm bảo bên trong đám người mộ danh mà đến hôm nay không có người của triều đình, vì vậy việc này Thiên Địa Hội làm phi thường cẩn thận, nếu không phải là người có thể tin tưởng, nhất định sẽ không biết được địa điểm tổ chức sự kiện cứu người này.

Để đề phòng bất chắc, bên ngoài Thổ Địa Miếu còn sắp đặt không ít cao thủ Thiên Địa Hội, người ngoài muốn đột nhiên lẩn vào cũng là không dễ.

Cả ngày cũng không có việc gì xảy ra, vì vậy càng gần thời khắc cuối cùng, mới càng khiến người ta tập trung tinh thần, có thể nói hiện nay muốn thần không biết quỷ không hay tiến vào Thổ Địa Miếu liền là quá khó.

Đương nhiên nếu có thiệp mời, cũng có thể lập tức đi vào, dù sao thiệp mời là minh chứng thân phận tốt nhất.

Ở bên ngoài, Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh đều không có thiệp mời, đây mới là vấn đề.

Ít phút trước....

Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh rốt cuộc cũng đã đến được Thổ Địa Miếu, bất quá cũng không sớm sủa gì, giờ phút này chỉ sợ cũng đã gần nửa đêm.

Gần một ngày đường ở trên lưng ngựa phi không ngừng nghĩ, cả Uyển Thanh cùng Vô Song sắc mặt liền có chút mệt mỏi.

Nếu đây là đường lớn hoặc là thảo nguyên thì cũng không sao, bất quá bọn họ còn phải đi qua một đoạn đường núi không ngắn, đường quá xấu dẫn đến sóc nẩy cũng rất kinh người, thực sự là khảo nghiệm rất lớn với cả thân thể Vô Song cùng Uyển Thanh.

Hai người một đường ngựa không dừng vó, bất quá cũng không có chạy được vào Thổ Địa Miếu bởi rất nhanh có vài cái thân ảnh đứng chặn đường đi của hai người.

Đám người này tất cả đều bịt mặt, trong tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn Vô Song cùng Uyển Thanh đều mang theo một tia đề phòng.

Trong đêm tối, một người trong đó bước lên một bước, hắn lạnh giọng.

“Đây không phải là chỗ cho trẻ con các ngươi chạy loạn,lập tức rời đi”.

Mộc Uyển Thanh thân hình đúng là không có nhỏ gì nữa, còn Vô Song thì quả thật chỉ tính là trẻ em, bản thân Vô Song cũng sẽ không phản bác cái gì, hắn liền để Mộc Uyển Thanh toàn quyền.

Quả nhiên vị Hương Dạ Xoa này cũng không nhường nhịn ai, nhìn về phía đám hắc y nhân, một tay giữ chặt loan đao sau lưng.

“Chó ngoan không cản đường, bản cô nương muốn đi đến Thổ Địa Miếu, tránh đường”.

Miệng lưỡi của Uyển Thanh vẫn là rất độc, điều này Vô Song đã lĩnh giáo vài lần, hắn tất nhiên biết.

Tuy nhiên lúc này Vô Song lại có chút lắc đầu, Uyển Thanh cô nàng này chẳng nhẽ không nhận ra, đám người hắc y nhân kia vốn nhận nhiệm vụ tuần tra bảo vệ xung quanh Thổ Địa Miếu?.

........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.