Vô Song biết, câu chuyện mà Vô Hà Tử kể chưa phải là toàn bộ, trong việc xưa này còn rất nhiều uẩn khúc bất quá hắn cũng không hy vọng Vô Hà Tử sẽ kể hết tất cả cho mình.
Có những việc càng ít người biết càng tốt, có những việc đá chôn thật kỹ trong tim không nên một lần nữa nhắc lại.
Ngày hôm nay... Vô Hà Tử đã kể cho hắn đủ rồi, hắn cũng biết đủ rồi.
Cho dù Vô Hà Tử không kể cho hắn lý do, chỉ bằng việc Vô Hà Tử ‘cầu’ hắn, hắn liền sẽ vì vị lão nhân này thực hiện.
Chỉ là đứng trước mộ người chết cúi đầu một cái, nói dối vài câu, việc này Vô Song vẫn là làm được, huống gì đây vẫn là lời nói dối thiện chí?.
Cầm đế vị nữ nhân này cũng không biết đã chết được bao nhiêu năm, Vô Song cũng không tin nàng chết rồi vẫn có thể biết được việc của dương thế.
Một câu nói, một cái cúi đầu của Vô Song chỉ là giải một cái tâm kết.
Chỉ đơn giản là giúp Vô Hà Tử làm xong một cái lời hứa mà thôi.
Về phần Nga Mi Phái, Vô Song trái lại không mấy quan tâm.
Đại Bi Phú đúng là rất mê người nhưng Vô Song hắn không tin thiên hạ này chỉ có một cái Đại Bi Phú.
Ỷ Thiên Kiếm thực sự rất kinh người nhưng Vô Song cũng không có hứng làm Nga Mi chưởng môn, không có Ỷ Thiên Kiếm thì còn Đồ Long Đao?, mà cho dù không có cả Ỷ Thiên cùng Đồ Long bản thân Vô Song cũng không quan trọng.
Hắn luyện vốn là Quỳ Hoa Bảo Điển, bên trong Quỳ Hoa Bảo Điển chia làm hai đường đánh xa cùng đánh gần, đánh gần lấy Tịch Tà làm chủ, đánh xa lấy Quỳ Hoa vi tôn. Vô Song từ đầu đã chọn theo Quỳ Hoa lộ tuyến, Tịch Tà hắn còn chưa đụng vào, đã đủ thấy sở thích của Vô Song thiên về loại nào.
Thật ra Vô Song từng rất hâm mộ Đoàn Dự, bộ tổ hợp Bắc Minh Thần Công, Lục Mạch Thần Kiếm cùng Lăng Ba Vi Bộ tuyệt đối là tiên thiên bất bại, vừa chạy vừa bắn xa an toàn vô cùng.
Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song nếu xét trên một mặt nào đó, cũng cùng thiên hướng với bộ tổ hợp của Đoàn Dự, đây là lý do tại sao Vô Song vừa bắt đầu đã luyện Quỳ Hoa chứ không luyện Tịch Tà.
........
Trên chuyến đi đến Nga Mi Sơn này, thật ra trong lòng Vô Song thủy chung có chút nghi hoặc.
Thế này giới rất loạn, phi thường loạn, tất cả các mốc thời gian đều khó có thể làm thước đo.
Theo Kim Dung bản thân Nga Mi Phái vốn là do Quách Tương tổ sư thành lập bất quá Quách Tương hiện nay còn chưa có sinh ra thì thành lập cái gì?.
Theo Kim Dung mà nói, Trương Tam Phong vốn có tình ý với Quách Tương, bất quá ở thế giới này căn bản không thể tin, vị Trường Sinh Chân Nhân kia là một cái lão bất tử, năm nay đã sống quá 200 tuổi, còn yêu còn thương cái gì.
Chính vì nguyên do này mới làm Vô Song khó hiểu, không phải là Quách Tương vậy ai là người thành lập Nga Mi Phái?.
Nghĩ đến đây, Vô Song lập tức nhìn Vô Hà Tử.
“Sư phụ, việc của người ta đồng ý, yên tâm việc này đệ tử nhận chắc rồi”.
Vô Hà Tử nghe Vô Song đồng ý liền vui mừng quá đỗi, không nhịn được tươi cười, bàn tay nhè nhẹ vỗ lên vai Vô Song.
“Tốt., tốt, tốt, lão phu thật sự phải cảm ơn ngươi”.
Có thể thấy trong lòng Vô Hà Tử hiện nay có chút không khống chế nổi bản thân, bàn tay ông ta vỗ xuống làm Vô Song ê ẩm không thôi.
Vô Song nhìn thấy Vô Hà Tử kích động, cũng nhè nhẹ mỉm cười, sau đó không quên hỏi.
“Sư phụ, không biết Nga Mi phái tổ sư là ai?”.
Vô Hà Tử nghe Vô Song hỏi, khuôn mặt liền hiện lên chú ngạc nhiên.
“Ngươi tò mò về việc này?”.
Vô Song lập tức gật đầu.
“Dù sao chỉ sợ ta sống ở Nga Mi Sơn thời gian không ngắn, đúng là có chút tò mò với Nga Mi Phái”.
Vô Hà Tử suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên gật đầu.
“Không tệ, lý do này cũng hợp lý, ngươi đã muốn biết về Nga Mi Phái lịch sử, lão phu liền kể cho ngươi nghe đi”.
“Nga Mi Phái tổ sư.... là tiền triều công chúa. Thân phận của nàng cao đến dọa người, nàng là... cô cô của tiền triều Sùng Trinh hoàng đế hay nói cách khác, Nga Mi Phái tổ sư là con gái của Minh Thần Tông”.
“Việc của vị công chúa này, lão phu cũng không hiêu nhiều chỉ biết nàng cũng không phải sinh ra trong triều đình, nàng là con riêng của Minh Thần Tông với một phong trần nữ tử”.
“Đến năm 18 tuổi, Minh Thần Tông mới được biết nàng tồn tại, đáng nhẽ ra Minh Thần Tông sẽ không nhận nàng, bản thân là đương triều hoàng đế là cửu ngũ chí tôn sao có thể nhận một cái phong trần nữ tử làm vợ?, sao có thể nhận vị Nga Mi tổ sư kia làm con gái?, đây giống như một cái tát vào bộ mặt hoàng gia vậy”.
“Tuy nhiên nàng quả thật được Minh Thần Tông sắc phong làm công chúa, trở thành Minh Triều – Vân Hòa Công Chúa, Vân Hòa Công Chúa có thể coi là một đời tài nữ, năm đó nàng mới 18 tuổi nhưng nhan sắc khuynh thế hơn nữa nàng lại có tài trị quốc an bang, được Minh Thần Tông phi thường yêu thích”.
“Nếu ngươi có dịp đến Tô Châu, có thể biết toàn bộ công trình đê điều xuyên suốt phương Nam đều là tác phẩm của vị Vân Hòa Công Chúa này, cho dù là Đại Thanh sau khi tiến vào Trung Nguyên cũng đối với hệ thống đê điều của phương nam kinh ngạc không thôi, một mực tán dương “.
“Phương nam ngày xưa cũng không trù phú như hiện nay, mỗi lần mùa mưa đến dân chúng đều khổ vô cùng, cũng là nhờ vị Vân Hòa Công Chúa này mà một dải nam phương quốc thái dân an”.
“Sau này... lão phu cũng không rõ vì lý do gì Vân Hòa Công Chúa cùng phụ thân của mình Minh Thần Tông cãi nhau rất lớn, sau đó nàng liền bỏ đi”.
“Khụ khụ... năm đó lão phu cùng sư huynh đều không phải Ngũ Đế cường giả, có thể nói Vân Hòa Công Chúa là trưởng bối của chúng ta cũng không sai biệt lắm, có rất nhiều sự việc cả ta cũng không được biết, chỉ nghe được một chút... lý do liền là vì vị Trường Sinh Chân Nhân kia”.
“Việc của Vân Hòa Công Chúa cùng Trường Sinh Chân Nhân có một đoạn tình duyên cũng không phải là không có lý, ít nhất điều này giải thích tại sao năm đó Đại Thanh chiếm Trung Nguyên, Trường Sinh Chân Nhân không có ra tay”.
“Bên phía Đại Thanh có hai vị Ngũ Đế là Hoàng Đạo Sư cùng Quỳ Hoa Lão Tổ nhưng không có nghĩa là Trung Nguyên không người, chỉ cần Trường Sinh Chân Nhân chịu động thân, Hoàng Đạo Sư cùng Quỳ Hoa Lão Tổ cũng đã thắng nổi “.
“Trường Sinh Chân Nhân vị này thực sự không mấy mặn mà với Minh Triều, chỉ sợ cũng là vì vị Vân Hòa Công Chúa kia”.
“Việc của Vân Hòa Công Chúa, lão phu cũng chỉ biết có vậy, ngươi hài lòng chưa?”.
Vô Song tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, hắn thích nhất là nghe mấy cái võ lâm cố sự.
Hắn không phải là cái người mê lịch sử, hắn không biết Minh Thần Tông là vị hoàng đế nào, cũng chưa bao giờ nghe Vân Hòa Công Chúa là ai, bất quá sau lời kể của Vô Hà Tử, hắn cũng có thể giải khai thắc mắc trong lòng.
Bất quá.... Vô Song lại có thêm một điều suy nghĩ.
“Sư phụ... ta hỏi một chút, vị Vân Hòa Công Chúa kia trí tuệ siêu quần, nhan sắc khuynh thế nhưng muốn xây dựng Nga Mi Phái cũng không chỉ cần trí tuệ cùng nhan sắc chứ?, Nga Mi Sơn lớn thế này nếu không có cao thủ tọa trấn, muốn thành lập chỉ sợ không dễ”.
Đáp lại câu hỏi của Vô Song, Vô Hà Tử chỉ mỉm cười.
“Khà khà, tiểu tử ngươi vốn thông minh sau lúc này đầu đất thế?, Vân Hòa là con gái của Minh Thần Tông, cho dù nàng cùng phụ thân bất hòa nhưng nàng vẫn là công chúa, Nga Mi Sơn có thể coi là đất phong của Minh Thần Tông tặng cho nàng, ai dành người đó liền chết... chết rất thảm”.
“Lại nói, năm đó ta cùng sư huynh cũng chỉ là nghe đồn, tương truyền Trường Sinh Chân Nhân cùng Vân Hòa Công Chúa hồi trẻ đều có cơ duyên tìm được Đạt Ma Tổ Sư thạch bích, tìm được Đạt Ma Tổ Sư bút tích, ở trên đó ghi lại Cửu Dương Thần Công tàn khuyết”.
“Hai người này bằng vào thiên tư của mình, liền tự mình lĩnh ngộ rồi bổ sung những chỗ khuyết thiếu, sau đó trao đổi tâm đắc với nhau. Lão phu chưa được thấy Vân Hòa Công Chúa ra tay bất qua đệ tử của Vân Hòa Công Chúa thì lão phu thấy rồi, nàng rất mạnh. Từ đó có thể thấy Vân Hòa Công Chúa về mặt võ nghệ cũng đi được rất xa”.
“Cửu Dương Thần Công năm đó Thiếu Lâm bị mất trộm, dẫn đến Giác Viễn Đại Sư tự mình diện bích chịu phạt, từ đó cũng không ai biết Cửu Dương Thần Công tung tích. Hiện nay ở trên giang hồ cũng chỉ còn Nga Mi Cửu Dương Công cùng Võ Đang Cửu Dương Công là gần Cửu Dương Thần Công nhất “.
“Nếu ngươi có thể trở thành hạch tâm đệ tử của Nga Mi, khà khà... ngươi cũng có thể học đến Nga Mi Cửu Dương Công nha, Nga Mi Cửu Dương Công chỉ sợ còn mạnh hơn Tử Hà Thần Công của Hoa Sơn nữa, rất đáng để thử nha”.
Thế giới này, cũng như thế giới trước đây của Vô Song, Nga Mi cùng Võ Đang quả thật có quan hệ rất lớn.
Đương nhiên tò mò liền hại chết người, Vô Hà Tử càng kể, Vô Song lại càng tò mò.
Trên thực tế, cả Võ Đang cùng Nga Mi xuất hiện trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, mà Ỷ Thiên Đồ Long Ký lại là phần cuối trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc.
Anh Hùng Xạ Điêu cùng Thần Điêu Đại Hiệp hoàn toàn là nối tiếp nhau, còn Ỷ Thiên Đồ Long kÝ cũng chỉ cách mấy chục năm mà thôi, vì vậy Vô Song thật sự tò mò, rốt cuộc thế giới này sẽ sắp xếp thế nào?.
Vì vậy, ánh mắt hắn lóe lên nhìn vị sư phụ của mình.
“Sư phụ, vậy còn Ỷ Thiên Kiếm, có phải Ỷ Thiên Kiếm là do Minh Thần Tông ban cho Vân Hòa Công Chúa không?”.
Lời nói của Vô Song cũng là do hắn suy nghĩ tương đối kỹ càng, dù sao Dương Quá hiện nay đứng trung bình tấn còn chưa nổi, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung lại càng không có chết, đào đâu ra truyền thuyết Ỷ Thiên cùng Đồ Long.
Suy nghĩ đơn giản nhất, liền là Minh Thần Tông ban tặng Ỷ Thiên Kiếm cho Nga Mi Phái cũng rất có thể Ỷ Thiên Kiếm chính là Minh triều Thượng Phương Bảo Kiếm.
Đáng tiếc... đáp án của Vô Hà Tử tuyệt đối khiến Vô Song không bao giờ đoán ra.
Chỉ tháy Vô Hà Tử mỉm cười thần bí với hắn.
“Tiểu tử, tính tò mò đúng là rất lớn nha, có điều việc của Ỷ Thiên Kiếm có liên quan đến một người, người này không muốn nhắc đến Ỷ Thiên Kiếm, vì vậy lão phu cũng sẽ không nhắc”.
“Điều duy nhất lão phu có thể nói, Ỷ Thiên Kiếm không phải do Vân Hòa Công Chúa đoạt được, mà là do đệ tử của nàng cũng là người lão phu nói ở trên. Nga Mi Phái đệ nhất cao thủ - Phong Lăng Sư Thái dành được”.
“Phong Lăng Sư Thái người này có thể coi là cùng thế hệ với lão phu, nàng ta kém lão phu 20 – 30 tuổi gì đó nhưng vẫn có thể coi là cùng thế hệ đi... nếu ngươi gặp nàng chỉ cần ngươi có bản lĩnh liền tự đi hỏi”.
Vô Song ánh mắt chớp động nhìn Vô Hà Tử... cái gì mà kém...20 – 30 tuổi.
Ở tiền kiếp của Vô Song, hơn 30 tuổi chỉ sợ ra đường toàn bậc chú bác, làm gì có cái gì cùng thế hệ.
Hắn thật sự muốn biết sư phụ mình sống bao nhiêu năm lão quái vật.
Về phần Phong Lăng Sư Thái, Vô Song cũng hơi hơi có ấn tượng, nếu hắn không nhầm đây là sư phụ của Diệt Tuyệt Sư Thái đi, nếu sư phụ cùng đệ tử có tính cách giống nhau, Vô Song tuyệt sẽ không đi hỏi.
Trên đường đi, Vô Song đương nhiên còn hỏi Vô Hà Tử thêm vài việc, nhất là bằng vào ‘nài nỉ thần công’ hắn thật sự có thể nài nỉ Vô Hà Tử dạy cho điểm huyệt thủ pháp, cũng có thể coi là phần thưởng nho nhỏ thân phận ‘ nữ nhân’ của Vô Song đi.
Hai ngày cứ như thế. … rất nhanh trôi qua.
Quãng đường từ Tử Ngọc Sơn đến Nga Mi Sơn cũng không dài lại có thể nhân vật như Vô Hà Tử đi cùng, trên tuyến đường này nhóm người Vô Song cũng không gặp bất cứ phiền phức nào.
Trước mặt hắn là Nga Mi Sơn từ từ hiện ra.
Vô Song từng ở trên Nga Mi Sơn, bất quá hắn không có chút ấn tượng gì về ngọn núi này.
Lúc này một lần nữa quay lại đây, hắn có chút vô cảm, có điều Nga Mi Sơn thật sự rất đẹp, phong cảnh cực kỳ hùng vĩ, khiến Vô Song hoàn toàn bị choáng ngợp.
Càng đáng nói hơn thiên địa linh khí nơi này mạnh hơn Tử Ngọc Sơn rất nhiều, mới chỉ là đứng dưới chân núi mà thôi, Vô Song đã cảm giác được lượng linh khí dày đặc còn hơn cả ở trên Vong Ưu Thôn.
Nga Mi Sơn quả không hổ danh là một trong những ngọn núi lớn nhất võ lâm.
So với Nga Mi Sơn, Tử Ngọc Sơn bỗng chốc liền trở nên tầm thường vô cùng, căn bản không cùng một cấp bậc.
Ngoài ra Vô Song cũng không biết một việc, Nga Mi Sơn có thể coi là chốt chặn của võ lâm chính phái.
Nếu muốn dễ hình dung một chút, liền liên tưởng đến hình bàn tay.
Trên một bàn tay, Nga Mi Sơn là ngón giữa.
Võ Đang Sơn là ngón áp út.
Thiếu Thất Sơn là ngón út.
Quang Minh Đỉnh là ngón trỏ.
Hắc Mộc Nhai là ngón cái.
Không biết có phải hoàn cảnh địa lý hay không, Nga Mi Sơn luôn là nơi nổ ra tranh chấp trực tiếp giữa chính đạo cùng ma đạo.
Nếu Minh Giáo cùng Nhật Nguyệ Thần Giáo tấn công, mục tiêu đầu tiên luôn là Nga Mi Sơn.
Nếu chính giáo tấn công, cũng luôn tập kết ở Nga Mi Sơn sau đó đánh lên Quang Minh Đỉnh.
Năm đó trong chiến dịch vây công Thiên Long Sơn Mạch ở Tây Vực, tất cả các thế lực cũng đều chọn Nga Mi Sơn làm nơi tập kết.
.........
Tiểu mục 1
Trong lúc Vô Song đặt chân đến Nga Mi Sơn thì ở một nơi cách đó rất xa, Dạ Xoa lúc này khuôn mặt xinh đẹp có chút mệt mỏi, ánh mắt nhìn lên đại môn trước mặt, trên khuôn mặt của nàng có chút hoài niệm.
Đại môn rất lớn, lại có khí khái vô cùng, danh tự trên đại môn cũng cực kỳ bá đạo.
Trên tấm bảng hiệu liền là dòng chữ: “Vô Địch Thiết Quyền Môn”.
Chỉ cần nhìn vào hai chữ ‘Vô Địch’ đủ để thấy chủ nhân nơi này tự tin thế nào.
Dạ Xoa đứng trước đại môn, nhè nhẹ thở ra, sau đó thân hình khẽ biến mất.
Nàng lúc này cũng không còn là siêu nhất lưu cao thủ như lúc còn ở Tiêu Dao Sơn, nàng hiện nay đã là Tông Sư cảnh giới.
Nàng tiến vào trong đại bản doanh của Vô Địch Thiết Quyền Môn cũng không phải đường đường chính chính mà chính là lẻn vào.
Thân pháp của nàng rất nhanh, căn bản trong môn phái này không ai có thể phát hiện được nàng.
Dạ Xoa hình như cũng không phải lần đầu đến đây, nàng căn bản hoàn toàn thuộc đường, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.
Cuối cùng Dạ Xoa liền dừng lại trước cửa một tòa đại viện, thở ra một hơi, bàn tay khẽ đẩy, tấm cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Trong đại sảnh lúc này, có một người, chỉ duy nhất một người.
Nàng là một nữ nhân.
Mái tóc màu đen cắt ngắn vừa phải chỉ dài đến cổ.
Trên người nàng mặc một bộ áo mỏng màu xanh cùng một lớp áo bó màu đen, nhờ bộ áo bó có thể hoàn mỹ tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Phía dưới nàng chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn lộ ra toàn bộ đôi chân hoàn mỹ, không có lấy một tỳ vết.
Nữ nhân này dáng ngồi thật sự rất lười biếng, lưng dựa vào thành ghế, cặp chân trắng ngần gác lên thành ghế còn lại, nhẹ đung đưa trong hư không.
Nàng lúc này đang chậm rãi đọc sách, một tay cầm quả táo chín mọng đưa lên miệng.
Nàng chính là Vô Địch Thiết Quyền Môn chủ nhân.
Khi cánh cửa phòng mở ra, nàng đến cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bỏ qua Dạ Xoa, vẫn chậm rãi ăn táo cùng đọc sách của mình, coi Dạ Xoa như không khí vậy.
Dạ Xoa cũng không bất ngờ với cử động của đối phương, nàng chậm rãi xoay người sau đó đóng cửa lại, chậm rãi lại gần đối phương.
Khi Dạ Xoa lại gần, nữ nhân kia khuôn mặt xinh đẹp mới nhè nhẹ nhíu lại, liếc mắt nhìn Dạ Xoa.
“Ân?, dĩ nhiên đột phá Tông Sư cảnh giới rồi?, cũng không tệ bất quá Tông Sư cảnh như ngươi vẫn không có tư cách làm đối thủ của bản thiếu chủ, vẫn là đi đi thôi”.
Nữ nhân này xưng hô rất kỳ lạ, hơn nữa nếu có Vô Song ở đây, hắn liền có thể cảm nhận được nữ nhân này có phần giống mấy nàng Tomboy ở kiếp trước, phi thường phong cách.
Dạ Xoa trước lời nói của đối phương, liền chậm rãi ngồi xuống.
“Ta lần này cũng không muốn thuyết phục ngươi nữa, dù sao nói ngươi cũng không nghe, đánh cũng đánh không lại nha”.
Nữ nhân kia nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp có chút bất ngờ, sau đó nàng bật cười.
“A tiểu Dạ Xoa hôm nay dĩ nhiên ngoan như vậy?, không đến đây thuyết giáo ta nữa?, hay là ngươi chấp nhận lời mời của bản thiếu chủ?. Hì hì nếu ngươi chịu làm nữ nhân của bản thiếu chủ, việc ngươi nói ta cũng thật sự có vài phần suy nghĩ nha”.
Nữ nhân này... không chỉ có chút Tomboy ở bên ngoài, trong tâm lý hình như cũng.... có vài phần kỳ quái.
Nàng là một cái kỳ hoa, nàng thích nhất liền là nữ nhân.
Dạ Xoa cũng không bất ngờ gì, bật cười với đối phương.
“Đừng tự mình đa tình, ta tới đây liền có đại sư, nghiêm túc một chút “.
Nữ nhân nghe vậy uể oải vươn vai, theo động tác này đường cong cơ thể hoàn toàn lộ ra.
Hơn nữa chiếc áo đen bó sát người của nàng cũng rất ngắn, vậy mà để lộ ra phần bụng dưới cùng eo nhỏ trắng ngần không tì vết, nữ nhân này thật sự rất đẹp.
Nàng không đẹp dạng như Dạ Xoa mà là vẻ đẹp tràn đầy sức sống, nàng cũng không yếu đuối như những nữ tử khác, bên người thủy chung có một loại cảm giác tà khí.
“Ừm đại sư gì?, nói thử bản công tử nghe, đám Minh Giáo vô tích sự kia lại có hành động?. Là Bạch Mi lão tặc hay con dơi thối Vi Nhất Tiêu?”.
Dạ Xoa nhìn nhìn nàng, sau đó cũng chỉ biết thở dài.
“Không phải đám Minh Giáo kia, lần này ta đến muốn bàn việc làm ăn với ngươi”.
Nữ tử nhíu nhíu đôi lông mày, vẻ mặt trái lại có vài phần chăm chú.
“Làm ăn?, cái này lạ nha, ngươi mà cũng biết bàn việc làm ăn?. Nói xem muốn bản thiếu chủ giết ai, chỉ cần giá cả hợp lý, cái gì cũng dễ bàn”.
Lần trước, Vô Song muốn Dạ Xoa xây dựng một đế chế kinh tế, một thương đội khổng lồ nối liền Tây Vực cùng Trung Nguyên, muốn Dạ Xoa xây dựng một con đường tơ lụa của riêng Thiên Long Giáo.
Muốn có được một con đường như vậy, không bàn đến thế lực hiện nay Dạ Xoa có thể điều động, chỉ bàn đến việc có thể bị các thương đội cạnh tranh liền trở nên rất khó khăn.
Vì vậy phải khiến cho sự cạnh tranh trở nên thấp nhất. Trong thời địa này thứ tốt nhất có thể ngăn cản cạnh tranh liền là vũ lực, thứu tốt nhất để ngăn cản các thương đội khác liền là sơn tặc.
Dạ Xoa khóe miệng cong lên, nhìn về phía nữ tử kia.
“Ta muốn thuê ngươi đi làm sơn tặc, một cái sơn tặc đại vương, thống lĩnh toàn bộ sơn tặc phạm vi trăm dặm quanh đây, ngươi có hứng hay không?”.
.........
Tiểu Mục 2.
Đông Độ Khẩu là một hải cảng cực lớn của Trung Nguyên nếu không muốn nói là lớn nhất.
Thương nghiệp của Đông Độ Khẩu cực kỳ phát triển, gần như toàn bộ các đoàn thuyền lớn đều tập trung ở đây.
Ngày hôm nay, ở Đông Độ Khẩu xuất hiện một nhân vật.
Người này đứng ở Đông Độ Khẩu bến đò, khuôn mặt ẩn sau một lớp mũ rộng vành như muốn cố tình ẩn dấu bản thân mình đi.
Người này khuôn mặt không tính là ngọc thụ lâm phong nhưng trong người lại cho kẻ khác cảm giác cực kỳ thần tuấn, thực sự rất có khí khái của bậc đại trượng phu.
Người này hơi thở đều đều, ánh mắt rất sáng, huyệt thái dương nhô cao, khí thế cũng là bức người.
Nếu có quan binh ở đây tuyệt đối không lạ gì, người này chính là Thiên Địa Hội Tổng Đà chủ - Trần Cận Nam.
Tam điểm ám tàng cách mệnh tông
Nhập ngã Hồng môn mạc thống phong
Dưỡng thành nhuệ thế tùng cừu nhật
Thệ diệt Thanh triều nhất tảo không.
Nhắc đến Thiên Địa Hội hiện nay, tuyệt đối sẽ làm Đại Thanh đau đầu, đám người này như cỏ hoang đốt mãi không hết, đợi gió xuân đến lại mọc lên, phi thường khó đối phó.
Đồng thời Thiên Địa Hội hiện nay còn chưa phát triển đến thời kỳ mạnh nhất, làm việc phi thường cẩn thận, phi thường bí mật, từ đó lại càng khiến Đại Thanh khó dò ra tung tích, như những con dòi trong xương vậy.
Thân là Tổng Đà Chủ của Thiên Địa Hội, Trần Cận Nam vốn thường hoạt động ở Võ Lâm Phương Bắc.
Đông Độ Khẩu nằm gần Tô Châu, thuộc về Võ Lâm Phương Nam quản hạt, đây vốn là địa bàn của Hồng Hoa Hội – Trần Gia Lạc.
Bình thường nếu không có đại sự, Trần Cận Nam cùng Trần Gia Lạc rất ít khi tiến vào địa bàn làm việc của nhau.
Trần Cận Nam ngồi trên một tửu lâu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra phía biển, khuôn mặt khẽ cau lại, rồi chậm rãi thưởng thức từng ly trà.
Cũng như Phùng Tích Phạm, Trần Cận Nam hiện nay đã rất gần Đại Tông Sư cảnh giới, trên giang hồ cũng rất có danh khí, thực lực không tầm thường.
Lúc này cửa phòng tửu lầu chậm rãi mở ra, trong phòng lại có thêm vài người.
Tổng cộng năm người tiến vào nhưng chỉ có một người ngồi xuống, người này... khuôn mặt phải nói cực kỳ đẹp trai.
không giống với vẻ nữ tính của Vô Song, khuôn mặt người này liền có thể coi là ngọc thụ lâm phong, tuyệt thế mỹ nam tử.
Sau lưng thắt bím tóc, một thân áo trắng, cười nói tự nhiên thể hiện ra một loại khí độ tương đối khác với Trần Cận Nam.
Tuy nam nhân này chỉ là Nhất Lưu Cao Thủ nhưng chỉ lại có thể vô cùng tự nhiên đối mặt với Trần Cận Nam.
Người này chính là Hồng Hoa Hội Tổng Đà Chủ - Trần Gia Lạc.
Trần Gia Lạc đến, Trần Cận Nam liền chậm rãi đứng lên, hai tay ôm thành quyền.
“Trần huynh”.
Trần Gia Lạc cũng ôm quyền.
“Trần huynh”.
Hai người này cùng họ Trần... xưng hô cũng có chút kỳ hoa.
Sau khi chào hỏi, Trần Gia Lạc mới lên tiếng.
“Không biết lần này Cận Nam huynh vì sao lại muốn gặp mặt ở Đông Độ Khẩu?, lũ cẩu Mãn Thanh ở đây rất nhiều, mũi cũng rất thính “.
Trần Cận Nam vẻ mặt phi thường nghiêm túc, đưa một bức thư từ trong tay áo cho Trần Gia Lạc.
“Nếu bình thường ta cũng không muốn làm khó Gia Lạc huynh, bất quá Trịnh vương có gửi cho ta một bức thư”.
Trịnh vương trong miệng Trần Cận Nam, đương nhiên là Trịnh Kinh.
Trần Gia Lạc nghe vậy liền kinh ngạc sau đó chậm rãi đọc thư, khuôn mặt càng ngày càng đặc sắc.
“Thiên Địa Hội Phó Tổng Đà Chủ?, từ bao giờ Thiên Địa Hội có chức danh này?”.
Trần Cận Nam chỉ biết cười khổ.
“Ai biết, bên phía Trịnh Vương đã quyết định, ta nào có thể ý kiến gì, ngạc nhiên nhất dĩ nhiên lại muốn tổng đà chủ đích thân đi đón phó tổng đà chủ, đây rốt cuộc là việc gì”.
Trần Gia Lạc nghe vậy, cũng gật đầu.
“Vị phó tổng đà chủ này, đang ở Đông Độ Khẩu?”.
Trần Cận Nam khẽ gật đầu.
“Theo những gì ta được thông báo, vị phó tổng đà chủ này có thể trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ đặt chân đến Đông Độ Khẩu, ở đây không phải địa bàn của ta, vẫn là nhờ Gia Lạc huynh để ý”.
Trần Gia Lạc nghe vậy liền nghĩa khí vỗ ngực.
“Cận Nam huynh yên tâm, việc này ta nhất định để ý, ta cũng thật sự muốn biết vị Phó Tổng Đà Chủ của Thiên Địa Hội rốt cuộc là nhân vật nào”.
.........
P/S: Từ giờ thỉnh thoảng sẽ có một số đoạn ‘Tiểu Mục’. Những đoạn này tạm thời không liên quan đến chính truyện nhưng về sau liên quan tương đối lớn đến lộ tuyến sau này.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]