Từ Tương Dương Thành trở về Tử Ngọc Sơn lại tiếp tục mất 5 ngày.
Lúc này không khí đón năm mới đã xuất hiện ở khắp nơi, cái hương vị ngày tết tràn ngập bốn phương tám hướng.
Trên đường trở về Tử Ngọc Sơn, Vô Song đã nhìn thấy vô số khuôn mặt tươi cười của trẻ nhỏ, sự háo hức hiện sâu trong mắt, ánh mắt ấm áp nhưng cũng chất chứa hoài niệm của những lão nhân tuổi xế chiều.
Năm mới là dịp đoàn tụ, là dịp thân nhân gặp nhau.
Năm mới là đại diện cho tương lai, là ước mơ về một năm thành công cùng tràn đầy may mắn.
Những ngày này bất cứ ai cũng muốn về nhà, những ngày này là ngày của gia đình, của máu mủ tình thâm.
Kiếp trước Vô Song không được trải nghiệm thứ cảm giác này, năm mới của hắn rất bình thường, rất lạnh.
Trong lòng hắn, dịp năm mới thật ra cũng chỉ là ngày làm giàu, ngày khách khứa đến cúng bái, ngoài ra không có gì cả.
Dịp năm mới đến, hắn ở trong chùa làm bánh trưng, sau đó cùng mọi người bán ra ngoài, cải thiện chút kinh tế vấn đề.
Dịp năm mới đến, hắn liền đứng ngoài cửa chùa, cố gắng bán từng túi muối nhỏ, từng bó hương, cải thiện chút kinh tế vấn đề.
Năm mới của hắn... chỉ như thế mà thôi.
.........
Lần này trở về Tử Ngọc Sơn, hắn có thể nhìn thấy dưới chân núi, Đỗ Khang Thôn tràn ngập sắc đỏ, hương rượu nồng nàn theo gió tỏa ra bốn phương tám hướng, đến mức chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297653/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.