Vô Song thật sự không ngờ hành động hôm nay của hắn lại làm Linh Tố xúc động đến vậy, nhìn khuôn mặt non nớt, nhìn đôi mắt to đen nháy kia chảy ra hai hàng nước mắt, Vô Song chỉ muốn ôn nàng vào lòng.
“Ngoan đừng khóc được không, hôm nay là sinh nhật ngươi nha, cười lên một chút mới đẹp”.
Linh Tố vẫn đứng đó, nàng thậm chí khóc càng ngày càng lớn hơn, cứ như vậy nàng úp mặt vào ngực Vô Song.
Cả Vô Song cùng Linh Tố đều có thể coi là trẻ con tiêu chuẩn, nếu không phải là Vô Song cao hơn Linh Tố một chút thì hiện tại quả thật là xấu hổ.
Cũng chẳng biết cô nàng kia khóc bao lâu, đến mức vạt áo của Vô Song thấm đẫm nước mắt, nàng mới từ từ dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên, sau đó chậm rãi ngước nhìn Vô Song.
“Xin lỗi... ta cũng không biết ta làm sao nữa... chỉ là từ bé đến giờ... chưa có ai vì ta làm sinh nhật cả”.
Vô Song sao có thể trách nàng, hắn lúc này dường như lại càng hiểu thêm về cô nàng này một chút, Linh Tố bên trong mềm yếu hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Vô Song lúc này bỏ tay vào trong túi, lấy ra một tấm khăn tay màu trắng, cũng may Vô Song hắn tương đối thích sạch sẽ, hơn nữa khăn lau vốn là vật bất lý thân của Vô Song.
Đối với Quỳ Hoa Bảo Điển gần như lúc nào cũng phải mang theo một tấm khăn mềm, hơn nữa phải có khả năng thấm nước cực tốt, nếu để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297637/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.