Bàn tay của anh Louis rất ấm, nhất khi chạm trên đầu cô.
Meyami cảm nhận được tình thương trong đó. Nhưng cô không khóc, hai kiếp người cô chưa bao giờ khóc, kiếp thứ ba cô khóc được sao?
Chỉ sợ là không.
“ Các anh bị lừa rồi”
Cô ngước đầu cười tươi, le lưỡi với hai người. “Em có khóc đâu.”
“ Mimi em đùa bọn anh sao?”
“ Trò đùa của em gái?”
Ukyo cười, quay sang nhìn Louis lắc đầu. Hai người đưa mắt nhìn nhau không nói gì. Rồi lại tỏ vẻ tức giận khi nhìn về phía cô.
Meyami đứng phắc dậy, chạy đến lấy cặp, xin phép đi học. Rồi chạy nhanh ra khỏi cửa, như cô sợ nếu ở với họ thêm sẽ bị ăn thịt.
Ánh mắt họ thật đáng sợ!
Gió cây xào xạc, trời thật cao, không một bóng mây. Dòng người qua lại trên đường thật nhiều và đông. Một số trong đó là học sinh. Họ đi xe đạp,không thì cũng sẽ có nhóm bạn đi bộ cùng.
Nhìn lại mình mà suy ngẫm. Có lẽ mãi cô chỉ là con búp bê bị bỏ rơi như trước kia.
Nụ cười vừa rồi trêu chọc các anh đã tắc liệm, ánh mắt mông lung nhìnkhung cảnh chung quanh. Anh Louis nói đúng, cô là một thành viên củagia đình. Nhưng thế giới này là câu chuyện của riêng họ. Cô vẫn là người ngoài.
Một người ngoài không hơn không kém.
Ngôi trườngMeyami chuyển tới là ngôi trường chuyên môn. Ở đây các học sinh đượcchọn các môn học mình sẽ theo. Từ đó nhà trường sẽ đưa họ chủ trọng hơnvào môn học đó. Nhưng với cô, lớp học thường là nơi cô chuyển đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-trang-trong-mua/179059/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.