Đúng vậy, kí ức của cô. Trừ khi cô cho phép mới có người chạm vào. Nhưng Meyami chưa bao giờ để điều đó xảy ra. Vì cô lo sợ, lo sợ đặc niềm tin vào quá nhiều trong một giacs mơ rồi nó lại tan biến trong hư vô.
Willian đến bên cạnh cô, đỡ cô từ từ đứng dậy. Rời khỏi nơi đó, anh biết Meyami cần yên tỉnh, sau khi Angela tìm mọi cách để tạo khế ước rồi bỏ chạy thì ánh mắt của cô đã bắt đầu vô hồn. Kí ức? Điều khiến anh tò mò, vì sao cô có thể che đi phần trí nhớ mình như vậy. Thực chất cô chưa bao giờ tin tưởng vào người nào sao? Ngay cả anh, cô cũng chưa bao giờ để tâm sao?
Nhìn người trong lòng, bàn tay khẽ siết chặc. Tâm có cái gì đó trùng xuống mà chua xót. Làm sao fdể lấy được niềm tin của cô đây?
Trong mơ hồ, Meyami lại nghe tiếng gọi của ai đó, tiếng gọi nghe rất quen là ai vậy? Cô không thể nhìn thấy gì trong bóng tối này, chỉ có thể lần theo tiếng gọi mà chạy đi. Cứ thế mà chạy, nhưng tại sao nó càng xa trong tầm với đó? Thở dốc, đứng lại ôm ngucự mình, rồi lại ngồi bệch xuống đất. Co ro người lại.
" Meyami!"
Chợt bàn tay ai đó ôm từ phía sau cô, bóng tối che mờ đi khuôn matự người đó, bóng đen đó thật sự ấm áp và dịu dàng, còn có chút cảm giác rất quen thuộc.
Co người vào bóng đen kia, mong tìm thêm hơi ấm. Đến khi bóng đen kia cất giọng thì thầm
" Về đi Meyami. Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-trang-trong-mua/1567488/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.