Rạp xiếc bắt đầu mở cửa, sau giờ ăn tối.
Nhìn lên tờ báo trên bàn. Thứ thu hút Meyami nhất là bức ảnh người cầm dao phóng quả táo trên đầu của người diễn phụ.
Trời nắng đẹp, ít nhất là không có mây. Gió mát ùa về. Sắp sang đông mà thời tiếc lạ ghê. Mặc vậy, Meyami đã không thích nắng, từ nhỏ cho tới bâygiờ. Hoặc cũng có thể do thói quen lúc trước của cô.
Đưa mắt nhìn về phía đối diện, Wataru chăm chú ăn bát cháo của mình, tiếng muỗngchạm vào bát bạc nghe len kén. Cậu bé dường như rất thích món ăn sánghôm nay.
” Tiểu thư”
Willian nhẹ giọng, cúi đầu nói bêntai cô. Chỉ được hai ba tuần, không đúng hơn là một tuần, Meyami chỉ ănmột tuần hết thức ăn của mình trong một buổi. Về sau, hết một tuần đó,tiểu thư lại trở nên kén ăn ngắt ngao. Nhìn cô ngày một ốm đi, thật anhphải làm sao cho cô nghe lời đây?
Meyami ăn một ít rồi dừng muỗng, ngồi nhìn cậu bé ăn hết phần của mình rồi đứng dậy, dắt cậu bé đi rửa, rồi xoay người ra vườn.
” Chị Mimi, em muốn uống trà”
” Wataru, cậu còn nhỏ, không nên uống thứ mất ngủ!”
Khi cô chưa mở miệng, Willian đặt tách trà xuống bàn, đẩy đĩa bánh lại chocậu bé, vừa làm vừa giải thích, xong công việc liền thu khay, đứng phíasau cô.
” Thôi nào, đây là trà gừng, uống một chút cũng khó sao”
Mỉm cười nhìn Wataru phụng phịu, cúi đầu, dùng nỉa dầm miếng bánh ngọt.Meyami đẩy tách trà của mình qua cho nhóc, lập tức nhìn thấy ánh mắtvàng sáng rực, khuôn mặt vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-trang-trong-mua/1567481/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.