Hai tuần sau khi cơn bão đã qua. Hôm nay cũng là ngày giỗ của cha mẹ Meyami.
Buổi sáng cô đã ra ngoài từ rất sớm, mang theo một bó hoa cẩm tú mà mẹ thích nhất, đem đặt trên mộ cha mẹ. Đưa tay phủ nhẹ tầng tuyết trên mộ, sửasang lại đám cỏ quanh mộ, lau bụi bám lên ảnh của hai người. Rồi ngồithừ ra đó rất lâu. Cô đang nghĩ, cô có rất nhiều thứ cần làm. Sau nămnày khi nhận được bằng thì chính cô phải chạy đi tìm gia tộc mình. Nhưng cái vấn đề chính ở đây là làm sao lấy được chìa khóa từ tay papaRintarou để mở chiếc vòng trên cổ.
Loại vòng này rất chắc, vàMeyami cũng không có ý định muốn phá hư kỉ vật của mẹ còn soát lại trênđời này. Và tâm cô cũng dấy lên lo sợ về con đường tương lai quá mù mịt.
“ Con phải làm sao đây!”
Đem tay trần vút lên tấm ảnh nhỏ trên mộ, ánh mắt mông lung muốn khóc.Chuyện nhận lại gia tộc nếu papa Rintarou biết sẽ buồn. Dù không phải cha ruột nhưng ông cũng là người nuôi dưỡng cô từ nhỏ, từ cái thời mớiđẻ lọt lòng.
Tiiiiing …….Tiiiiiing….
Tin nhắn điện thoại,từ khi cô không nhân được cuộc gọi của anh Masaomi thì không biết tạisao Wataru cũng không dám chạm đến điện thoại cô mà đổi nhạc chờ nữa. Có lẽ cậu bé bị anh cả rầy, nhưng cô thường hay bị quên lãng cho điệnthoại một xó nào đó, tìm đến khi mệt mới lôi được “đầu” chúng ra, riếtanh Iori chuyển luôn chức năng nhận dạng chủ nhân trong điện thoại. Bâygiờ thì khỏe rồi, rời được điện thoại nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-trang-trong-mua/1567435/quyen-1-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.