Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Bảo Nhi quay về phía nàng, muốn nói gì đó, nhưng lại quay đầu lại, lên xe ngựa đã đợi ở cửa ra vào.
Có một số việc, nàng vốn không muốn truy cứu đến cùng. Cũng không nghĩ tới, người khác có thể làm được mọi việc đều đã quyết. Vén rèm bên cạnh lên, thở dài một cái. Trời chiều dần dần rơi, rặng mây đỏ đầy trời, tầm nhìn tản mạn không giống như thường ngày. Cuộc sống ta muốn, không người nào có thể ngăn cản; gây nguy hiễm đến an tĩnh của ta, dẫu có hóa thân thành Tu La, cũng nhất định cầm kích phụng thương đối đãi.
Một buổi chiều, Nhạc Mặc ở trong sân, nhìn về phía miếng ngọc quyết kia. Luôn cảm thấy số mạng của mình đã sớm bị thiết kế xong. Đáng tiếc chính là, bọn họ nghĩ sai rồi, mình cho tới bây giờ không phải là một người dễ khống chế như vậy.
Nhìn trời một chút, nơi xa sương mù đã nổi lên, thu ngọc quyết vào trong tay áo, đứng dậy đến ngoài viện. Khi thấy chiếc xe ngựa kia đang chậm rãi chạy tới thì gương mặt lạnh tanh suốt một ngày hiện lên vẻ vui mừng.
Đến nghênh đón, kéo bé con kia qua, trực tiếp ôm vào trong ngực. Hỏa kế kia ở lại mang đồ trong xe xuống, sau đó đứng nghiêm một bên, chờ chỉ thị.
Nhạc Mặc nhấc nhẹ cổ tay lên, hỏa kế kia lập tức hiểu, đánh xe rời đi.
Tâm vốn lạnh giá, đến khi vào trong lòng Nhạc Mặc mới coi như trở về bình thường. Ôm thật chặt eo của Nhạc Mặc, vùi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159178/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.