Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn
"Thiếu gia, Nhạc cô nương tới tìm người." Đoạn Thịnh Văn đứng ở bên ngoài rèm xin chỉ thị.
"Nhạc cô nương nào?" Thượng Quan Dực khép sách trong tay lại.
Ặc, Đạo Thịnh Văn quay đầu lại nhìn Lý Tuyết Diên một cái, "Chính là, chính là vị mà thiếu gia bảo nô tài điều tra kia."
Lào rào một tiếng, rèm liền mở ra, vừa nhìn, trợn tròn mắt."Sao ngươi lại tới đây?"
Đoạn Thịnh Văn thấy chủ tử đi ra, vội vàng lách người.
"Người ta nhớ chàng mà!" Lý Tuyết Diên xấu hổ nhích lại gần.
"Ngươi, ngươi làm ơn cách xa ta một chút!"
"Là Bảo Nhi bảo ta tới tìm chàng!"
Thượng Quan Dực thu lại cơn giận, "Tìm ta có chuyện gì?"
"Bảo ta tìm chàng… " , Ặc, tìm hắn làm gì, tại sao không nhớ được? Lý Tuyết Diên hé miệng vuốt vuốt tóc, nhìn Thượng Quang Dực kiều mỵ cười một tiếng.
"Ta, ta quên mất rồi… ha ha"
Khóe miệng Thượng Quan Dực co giật, "Tiễn khách!"
Đoạn Thịnh Văn ở trong sân chờ đợi, nghe vậy, cảm thấy rất là khó hiểu. Thiếu gia thật vất vả mới chờ mong được người, vậy làm sao còn lên cơn thế? Ta rốt cuộc là có nên đi hay không?
"Á, ta thật sự có chuyện tìm chàng, trong thôn xảy ra ôn dịch, Bảo Nhi… " Lời Lý Tuyết Diên còn chưa nói hết, Thượng Quan Dực đã không còn ở đó.
Đoạn Thịnh Văn chỉ cảm thấy giống như có một ngọn gió màu xanh thổi qua, "Á, thiếu gia!"
Lý Tuyết Diên có chút giận, vội vàng đuổi theo, cũng không ngồi xe ngựa, từ trong chuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159170/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.