Tử Hoạ vừa dứt lời thì từ bên ngoài đã có một đoàn tuỳ tùng gồm binh lính và các hầu nữ dẫn một nữ nhân đi vào chính điện. Nữ nhân ăn mặc chỉnh tề, y phục có hơi kì lạ, đeo một chiếc khăn bằng vải lụa trắng để che mặt. Khi đến cạnh Tử Hoạ, nữ nhân gật đầu với hắn rồi quỳ xuống đất, chắp tay kính cẩn:
- Cung chúc đại nhân vạn thọ bình an.
Mạc Dung Tư Viễn vuốt râu, gật đầu cười:
- Miễn lễ. Ta thật không ngờ còn có nữ nhân như con khiến Hoạ nhi động lòng. Hảo!!!
Nữ nhân khẽ mỉm cười, cúi thấp đầu xuống rồi đứng lên:
- Đa tạ đại nhân!!! Tiểu nữ họ Nghi, tên Lạc. Đa tạ đại nhân đã chiếu cố.
-Quả thật trên thế gian này không ai có thể hợp với con hơn nàng ấy.--- Tử Hoạ hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, mỉm cười dịu dàng như ánh nắng khiến ai đó đỏ mặt.
Mạc Dung Tư Viễn nhì cảnh này thì rất hài lòng. Không ngờ một nam nhân ngày ngày chỉ biết lấy tri làm bạn như con trai ông lại có thể yêu một nữ nhân đến say đắm. Chắc hẳn nàng ta phải có sắc đẹp phi phàm và tài nghệ hơn người.
- Lạc nhi, có thể cho ta xem mặt của con được không?
Tử Hoạ đáp ngay:
- Thưa phụ thân, Lạc nhi là người từ một tiểu quốc xa xôi đến đây, theo tục lệ truyền thống, khi nào đã yên bề gia thất mới được bỏ khăn che mặt.
Mạc Dung Tư Viên ồ lên. Thì ra nữ nhân kia đến từ phương khác, thảo nào nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-vuong-phi/11190/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.