Chương trước
Chương sau
Thủ lĩnh của miên dương ( Cừu) tộc “Dương Khai Thái” đang rất mệt mỏi. Hiện tại trong Lai nhân thành của Bỉ Mông đế quốc, đang chuẩn bị tiếp một vị khách lớn.
Thủ lĩnh của miên dương tộc “Dương Khai Thái” đang buồn bực ngồi trong đại điện. Bên cạnh hắn là mười sáu người đại biểu cho các quốc ngia nhân loại, được sắp xếp thành hai hàng tám người ngồi bên cạnh Dương Khai Thái. Trong đó có Quang Minh đế quốc, Chiến thần đế quốc và những quốc gia hùng mạnh khác.
Dương Khai Thái tay chống cắm, mắt vô thần nhìn mười sáu người này.
Mười sáu người này như mười sáu khẩu Ak bắn liên tiếp vào tai của của hắn. Mà nội dung mà họ nói cũng chỉ xung quanh những thứ như “ phản đối thú nhân đế quốc không cho hổ tộc dành độc lập, phản đối Thú Nhân đế quốc vì ngăn không cho hổ tộc dành độc lập mà dùng thủ đoạn bạo lực.. ''.
Mẹ nó, mười sáu quốc gia này chắc chắn là người đỡ đầu cho hổ tộc.
Thủ lĩnh cừu tộc, bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng. Xem ra hổ tộc muốn độc lập cũng phải tốn một phen công phu. Hai ngày trước, Nguyệt Sư bệ hạ gọi hắn tới đây, rồi phân phó hắn tiếp đãi mười sáu vị sứ giả này. Dương Khai Thái nhớ, Nguyệt Sư đã từng nói với hắn một câu:
- Chỉ có dương tộc mõi có đủ sức để chịu đựng mười sáu tên sứ giả này… ..
Nguyệt Sư bệ hạ quả thật cao tay. Nếu không phải tính tình lão Dương ta tốt, thật đúng là không đỡ được bọn chúng. Nếu đổi người khác thì có lẽ bọn họ đã rút búa ra chém rồi.
Bất đắc dĩ nhìn mười sáu tên sứ giả, Dương Khai Thái híp mắt nhìn xung quanh. Kỳ thật, từ hai ngày trước, Nguyệt Sư đã mang gần như toàn bộ tinh anh của thú tộc tới hổ tộc – Mãnh hổ thành rồi. Hiện tại bọn người này ngồi lại đây cũng chỉ là vô dụng?
Thời gian đã qua hai ngày, mười sáu quốc gia cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn hơn được nũa. Trong thời gian này, bất kỳ vị sứ giả này cũng đã cố gắng bày ra ý tứ của mình mà tên thú nhân kia vẫn cứ ngồi ngây ngốc trước mặt bọn họ.
Cuối cùng các vị sứ giả đã tức giận.
- Này, ta nói cho lão sơn dương nhà ngươi biết.
Một vị sứ giả đứng lên nói, hắn là đại biểu của “ thương nghiệp liên minh”:
- Thú nhân đế quốc có thái độ gì vậy? Các ngươi tính gì vậy? Đây là cách đất nước của các ngươi đối xử với sứ giả của mười sáu đế quốc sao? Cho dù không lễ phép cũng phải đến một mức nào đó thôi chứ.
- Trời ơi, Nhạc Phúc huynh. Chuyện này cũng không có biện pháp. Nghe nói hiện giờ Thú nhân đế quốc do một tên tiểu tử làm thú hoàng nên mới không có lễ nghĩa như vậu đó.
Một người nữa lại đứng lên cạnh khóe Thú nhân đế quốc.
- Khi tổ chức vận hội, Thú nhân đế quốc không nên có bạo động! Nếu không hậu quả sẽ khó lường đấy.
Một nam nhân gày gò đứng lên quát Dương Khai Thái.
- Mẹ nó, gọi người chủ trì của các ngươi ra đây! Chúng ta tuyệt không đồng ý việc Thú Nhân đế quốc sử dụng bạo lực đối với hổ tộc. Hôm nay chúng ta phải nhân được một câu trả lời thuyết phục. Không đừng trách chúng ta,
Tên mập mạp của thương nghiệp liên minh hung hăng nói với Dương Khai thái:
- Nếu trong sáng nay, chúng ta không nhân được câu trả lời. Thì hậu quả, Thú Nhân đế quốc của các ngươi tự mình gánh vác.
- Gọi người điều hành của các ngươi ra.
- Kêu người đại biểu của thú nhân đế quốc ra đây.
Có người đi trước, thì có kẻ theo sau. Nơi này biến thành một mảng nháo loạn.
Thảm rồi
Dưới tiếng gầm rú của mười sáu người này.Dương Khai Thái phát khổ, hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh rồi quay lại nhìn hai dũng sĩ hoàng kim sư tộc cùng một hoàng kim sư tử thanh giai đang ẩn nấp gần đó. Có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, lòng Dương Khai Thái cũng yên hơn.
Nhưng hiện tại ,việc đã tới mức sinh tử của thú nhân đế quốc. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói gì bây giờ. Nghe lời nói của bọn họ nếu không nghe được câu trả lời vùa lòng bọn họ sẽ gây bất lợi cho Thú Nhân đế quốc. Sự tình đã tăng đến mức độ này rồi thì một tiểu tộc trưởng nhỏ con như hắn không thể quyết định được rồi.
- A, Thần thú vĩ dại, cầu người hãy cứu giúp con dân đáng thương của người!
Dương Khai Thái chỉ có thể cầu nguyện trong lòng.
Chi!!!!!
Dường như ứng với lời nguyện của Dương Khai Thái, trong đại điện xuât hiện một nhân loại trong tầm mắt của mọi người.
Khi thân ảnh đó xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào nam nhân kia.
- Ta chưa vào cửa đã thấy ồn như vậy.
Lão Cao đẩy cửa vào với bộ mặt khó chịu.
Là một nhân loại.
Hơn nữa lại còn một nam nhân rất trẻ tuổi.
Ánh măt của mười sáu vị đại sữ dán vào người trẻ tuổi này. Rồi bọn họ nghi hoặc, người thanh niên này rõ ràng là nhân loại tại sao lại có thể hành động tự nhiên trong Thú nhân đế quốc vậy? Hơn nữa trên người này, còn không thấy một chút năng lượng dao động nào.
- Trời ơi, là hắn! Xong rồi, tại sao hắn ở đây?
Người ngồi vị trí đầu tiên bên tay trái khi nhìn thấy người vừa tiến vào, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt. Hắn là đại biểu của quốc gia nhân loại mạnh nhất – Quang Minh đế quốc. Bởi vì hắn là người của Quang Minh đế quốc nên hắn mới nhận ra được nam tử trẻ tuổi này.
Hắn vẫn cảm thấy sợ hãi người này từ tận sâu trong linh hồn. Nam nhân này ở Quang Minh đế quốc còn được biết với một cái tên – Ác mộng của Quang Minh đế quốc “Cao Lôi Hoa”… …
Nhớ lại vụ việc thái tử Ifa và “hồ nữ” kia, vấn đề mà khơi mào cuộc chiến với Thú nhân đế quốc. Nhưng sau này, nam nhân đáng sợ này xuất hiện ở trước của hoàng cung của Quang Minh đế quốc, rồi dùng sức mạnh đánh bại lực lượng pháp sư mạnh nhất đế quốc, hơn nữa còn giết chết cả một đại đội lôi hệ pháp sư.
Như là không cùng một đẳng cấp, lôi hệ pháp sư trước mắt hắn chẳng khác nào một con kiến, bị giết hại rất dễ dàng.
Lúc đó, hắn rất vinh hạnh ở trong hoàng cung Quang Minh đế quốc, và cũng rất may mắn chúng kiến được thủ đoạn của đối phương. Nên hắn vẫn rất sợ nam nhân trước mặt này.
Hắn biết rằng nam nhân này không hề vô hại như vẻ bề ngoài của mình.
Nhưng tại sao tên này lại tới đây? Sứ giả của Quang Minh đế quốc nhìn trộm Cao Lôi Hoa? Chẳng lẽ? Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện khác – thú hoàng của Bỉ Mông đế quốc là Nguyệt Sư – là một đứa bé. Mà trong trí nhở của hắn, tên Cao Lôi Hoa này đã từng vì người con trai tên là Saga mà tiêu diệt cả nhà thân vương “ Peter Larsen”.
“Quang Minh Thần vĩ đại tại thượng, cầu mong hắn không nhìn thấy con.”
Sứ giả của Quang Minh đế quốc thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhưng thật không may, Quang Minh Nữ Thần lại có quan hệ mập mờ với Cao Lôi Hoa. Nêu cho dù hắn có cầu nguyện đến mỏi mồm thì Quang Minh Nữ Thần cũng không đáp ứng.
Lão Cao nhìn qua hắn rồi nở nụ cười.
Vài ngày trước, vì muốn phân rõ xem mười sáu sứ giả ở quốc gia nào nên Dương Khai Thái đã đưua họ một khối quốc huy. Cao Lôi Hoa đã sống tại Quang Minh đế quốc cũng được một khỏang thời gian, nên hắn cũng rất quen thuộc với quốc huy của Quang Minh đế quốc. Đó là một vầng thái dương màu trắng bên trong đó có một khỏa thập tự.
- Người của Quang Minh đế quốc?
Cao Lôi Hoa thâm thúy nhìn sứ giả của Quang Minh đế quốc.
- Đúng vậy, Cao Lôi Hoa các hạ, thật vinh hạnh khi gặp ngài. Tôi là đại sứ của Quang Minh đế quốc phái tới đây cho kỳ thế vận hội sắp tới. Ngài đừng hiểu nhâm, chúng tôi không có ác ý. Quang Minh đế quốc cũng là một trong những người tổ chức thế vận hội, lần vận hội này chúng tôi sẽ đến.
Sứ giả của Quang Minh đế quốc rụt rè nói, khi trả lời thỉnh thoảng hắn còn phải liếc mắt nhìn Cao Lôi Hoa. Hắn sợ nếu nói sai hắn sẽ phải theo chân thân vương Peter Larsen… …
Khi sứ giả của Quang Minh đế quốc lộ ra bộ mặt hoảng sợ này. Mười lăm người khác cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc. Bọn họ vốn không cảm giác được một chút lực lượng nào trên người thanh niên này. Nếu nhìn vào tầng năng lượng dao đông này, người thanh niên này căn bản không có chút lực lượng nào. Vậy tại sao Quang Minh đế quốc lại phải sợ một người nư vậy? Chẳng lẽ người thanh niên này thuộc một quốc gia rất mạnh mẽ? Mà cũng không phải vậy, phải biết rằng Quang Minh đế quốc là quốc gia hùng mạnh nhất trên đại lục, làm sao có quốc gia nào mạnh hơn được?
Rồi tất cả các đại biểu của mười lăm nước đều lộ ra biểu tình khinh miệt. Đường đường là đại biểu của Quang Minh đế quốc mà lại bị một người không có sức mạnh dọa tới mức độ này.
Nhưng ngay lúc đó, vẻ mặt của đám người này trở thành hoảng sợ.
Một cỗ áp lực nhanh chóng lan ra khắp đại điện! Loại khí khiến mọi người cảm thấy sợ hãi! Mọi người đều không tự chủ nhìn vào nơi phát ra cỗ uy áp – Cao Lôi Hoa.
- Chậc, các ngươi cũng biết sợ cơ à? Hỏi các ngươi, lúc nãy các ngươi ầm ỹ cái gì?
Cao Lôi Hoa liếc mắt nhìn những người ở trong đại điện.
Phàm là ai bị ánh mắt của Cao Lôi Hoa quét qua đều không nhịn được cúi đầu xuống, không ai dám đối diện với con mắt đen đó.
- Hừ!
Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng. Lúc ở ngoài, hắn nghe được bên trong điện đã phát ra những câu kiêu ngạo khiến hắn phải tức giận.
- Sao? Cho các ngươi ầm các ngươi không âm?
Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng:
- Không nói thì cút đi cho ta.
Thanh âm của Cao Lôi Hoa không cao nhưng lại truyền được đến hết tai của các sứ giả.
- Trở về nói với chủ của các ngươi.
Cao Lôi Hoa đến cạnh sứ giả của Quang Minh đế quốc:
- Bảo bọn ngu kia thông minh lên một tí. Nếu không, đứa nào muốn giương oai, ta đều tiếp hết.
- Bây giờ cút hết đi. Ta không hy vọng các ngươi ở đây.
Cao Lôi Hoa đập mạnh lên bàn hội nghị
- Ầm!
Mọi người đều trợn mắt nhìn, hóa ra cái bàn đã bị biến thành bụi phấn.
- Ngươi, ngươi đe dọa ta sao!!
Một ngón tay đeo nhẫn chỉ về phía Cao Lôi Hoa… …. ….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.