Cao Lôi Hoa nhìn Tắc Á. Khóe miệng lộ ra ý cười, chỉ là trong nụ cười mang đầy sự tàn nhẫn. Cười lạnh với Tắc Á, Cao Lôi Hoa dạo bước vào trong.
- Mẹ! Ba! Là ba! Mẹ ơi, là ba đó!
Tiểu Kim Toa vừa thấy Cao Lôi Hoa thì hưng phấn mà kêu lên. Nguyệt Nhị đứng trước cũng ngẩng đầu nhìn cha mình ở phía cửa.
Vóc dáng Cao Lôi Hoa cũng không cao lớn, thậm chí còn có phần gầy yếu. Nhưng con người gầy yếu này lại làm chỗ dựa vững chắc cho cả nhà.
- Lôi?!
Tĩnh tâm nghe được giọng nói của Cao Lôi Hoa thì ngẩng đầu lên. Đôi mắt băng lam nhìn chăm chú vào hình bóng quen thuộc.
Vẫn gầy gò như cũ. Mái tóc vì không có ai chăm sóc nên có phần dài hơn trước… …
- Anh, đến đây.
Gắt gao nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cố gắng thốt ra được ba chữ. Giọng nói có phần lạnh đạm nhưng thân thể mềm mại của nàng thì đầy kích động mà run lên, run lên vì sự ủy khuất mấy ngày này.
Thấy Tĩnh Tâm có phần tiều tụy, Cao Lôi Hoa cảm thấy buồn thương. Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà Tĩnh Tâm đã gầy hẳn đi. Có thể thấy được, mấy ngày nay nàng đã chịu bao nhiêu là ủy khuất.
- Em, em xem em kìa! Gầy như vậy, sau này làm sao mà sinh con cho anh được!
Cao Lôi Hoa cũng không biết mình đang nói cái gì, hắn cứ nói bâng khuâng đi nhanh tới chỗ Tĩnh Tâm.
- Đứng lại.
Giữ thi thể Thái Dương thần, sắc mặt Tắc Á kém không tả nổi. Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-vu-em/1621816/quyen-2-chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.