Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy sòng bạc xa hoa trên lầu ba của thuyền, Cao Lôi Hoa mới thấm thía câu nói của ông bà ‘Nhìn người không thể nhìn bề ngoài’!
Hiện tại trong sòng, nhìn Nguyệt Hoa Thiên có vẻ là ‘tay cờ bạc lão làng’ không ngờ hai tay run rẩy ôm mặt khổ sở.
Bởi vì mới vào bàn, hắn liên tiếp đổ 46 trận! Mà 46 trận toàn thua, một ván thắng cũng không.
Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ cảm thán kỹ thuật đổ hột ngầu của Nguyệt Hoa Thiên, 46 trận toàn thua. Cao Lôi Hoa tự nghĩ mình muốn đổ được 46 trận thua liên tiếp cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!
Trái lại, vị tiểu công chúa Tinh Linh bị tên bất lương Nguyệt Hoa Thiên kéo tới đây thì hình như đang trên con đường phát tài, giống như Nguyệt Hoa Thiên, đều đổ liên tiếp 40 trận. Nhưng kết quả của cô bé với Nguyệt Hoa Thiên thì trái ngược, cô bé thắng liên tiếp 40 trận!
Mà nhìn sang chỗ Nguyệt Nhị đang chơi. Lúc này, Nguyệt Nhị đang bất mãn chu mỏ lên.
Lúc đầu thì có ván thắng ván thua, tính ra thì còn lời một chút. Nhưng hiện tại thì thua liên tiếp 6 ván liền, hèn gì tỏ vẻ bất mãn như thế.
- Ba ba.
Lúc này Nguyệt Nhị lại thua tiếp, sau đó quay đầu nhìn Cao Lôi Hoa như muốn khóc.
Thấy ánh mắt Nguyệt Nhị như vậy, Cao Lôi Hoa vuốt tay lên trán lau mồ hôi hột.
Mang trẻ em vào sòng bạc đối với Cao Lôi Hoa là chuyện ác muôn phần! Phải biết rằng ở trên Trái Đất, mang trẻ em vào sòng bạc là trái pháp luật. Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, hắn cũng không muốn ngăn cản. Hơn nữa nhìn con gái van xin mình trợ giúp thật không nỡ.
- Nguyệt Nhị, được rồi được rồi, đừng chơi nữa. Phải biết rằng mười ván thì có chín ván gian lận, thắng rồi thì dừng tay lại, đừng ham.
Cao Lôi Hoa híp mắt nói với Nguyệt Nhị.
- Vị tiểu huynh đệ này, ăn có thể ăn bậy nhưng nói đừng nói bậy chứ.
Một câu nói tùy ý của Cao Lôi Hoa lập tức khiến nhà cái khó chịu, hắn vất vả mới kiếm được con cừu non nuôi mập là Nguyệt Nhị. Chuẩn bị mầm thịt thì lại chạy mất là sao.
Vì vậy nhà cái không khách khí nói với Cao Lôi Hoa:
- Tiểu huynh đệ. Nói cho ngươi biết. Thua không có tiền thì đừng kêu người khác gian lận, chơi mà sợ thua thì đừng có chơi, cũng đừng có đến đây!
Nhà cái vừa nói nhất thời khiến mấy con bạc xung quanh cười òa theo.
- Hử.
Cao Lôi Hoa nheo mắt nhìn nhà cái. Vốn Nguyệt Nhị có thua một chút thì Cao Lôi Hoa cũng không thèm để ý chút tiền cỏn con ấy. Coi như là nhà cái có gian lận thì Cao Lôi Hoa cũng không vạch trần.
Nhưng hiện tại cái gã gian lận này kiêu ngạo quá mức. Tự nhiên Cao Lôi Hoa cũng mất vui.
- Nhị nhi, nhường một chút, để ta chơi một ván.
Cao Lôi Hoa híp mắt nói với Nguyệt Nhị:
- Ta muốn xem xem, cái tên trâu bò này có phải là không có đối thủ hay không?
- Vâng.
Nguyệt Nhị đáp. Trong sâu thẳm, Nguyệt Nhị luôn nghĩ ba cô bé không gì không làm được. Từ lúc Cao Lôi Hoa ở trong nhà Nguyệt Nhị đến giờ, không kể đến chuyện gì, từ nấu ăn, chữa bệnh hay kể chuyện cổ tích… Không có chuyện gì Cao Lôi Hoa không làm được.
Chậm rãi ngồi xuống, Cao Lôi Hoa híp mắt nhìn cánh tay phải của nhà cái.
Không biết vì sao, dưới con mắt nhìn soi mói của Cao Lôi Hoa, nhà cái có phần mất tự nhiên. Tuy hắn tự tin thủ pháp ‘đổi trắng thay đen’ của mình rất tinh diệu, lăn lộn nhiều năm trên giang hồ chưa ai bắt được hắn. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt soi mói của gã nam nhân tóc bạc này, hắn có cảm giác tay phải của mình bị gã nhìn thấu.
- Quy tắc cũ, so lớn nhỏ chứ hả?
Nhà cái mạnh mẽ hỏi Cao Lôi Hoa.
- Tùy ngươi thôi.
Cao Lôi Hoa vẫn nở nụ cười vô hại, thế nhưng lại khiến cho nhà cái mất đi vẻ khinh thường trong mắt mà hiện ra sự dè dặt. Cố gắng trấn an mình lại, sau đó bắt đầu chia bài.
Nhận được bài, Cao Lôi Hoa tiện tay lượm lá bài trên bàn lên xem. Sau đó nở nụ cười đắc ý.
Ở cạnh, Nguyệt Nhị thấy Cao Lôi Hoa cười liền nhòm xem bài Cao Lôi Hoa, chỉ là khi nhìn thấy bài của Cao Lôi Hoa thì lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bởi vì trên tay Cao Lôi Hoa là hai lá đê giai ‘Băng đạn miễn’ và lá trung giai ‘Hỏa bạo hầu’. Bài đó mà thắng có mà kỳ tích.
Nói tóm lại, bài của Cao Lôi Hoa rất rất ư là xấu! Nguyệt Nhị không nghĩ ra vì sao Cao Lôi Hoa lại có thể cười lúc này.
Nói đến đây phải dừng lại giải thích bài ở thế giới này một chút. Bài ở thế giới này không giống như ở Trái Đất, bài không dùng con số đánh dấu mà dùng 32 loại ma thú. Theo thứ tự là hai lá ma thú siêu giai, mười lá cao giai, mười lá trung giai và mười lá ma thú đê giai.
Chỉ cần hai lá là đủ biết kết quả ván bài ba lá. Đó chính là chỗ hay của bài. Phải biết rằng mấy cái mẹo bài bạc ở thế giới này còn rất lạc hậu. Nên đối với người thế giới này, việc chơi bài đơn giản như vậy cũng đủ rồi!
Mà nhà cái thì cũng lộ ra ý cười, vì trên tay hắn đang hé ra một lá ‘siêu giai’ và hai lá ‘cao giai’! Nói cách khác, hắn đã đứng trên thế thắng!
Bởi vì cả bộ bài chỉ có hai lá siêu giai, trừ đi hai lá siêu giai thì cao giai là lớn nhất! Nếu đối thủ bốc được một lá siêu giai khác thì cùng lắm là hòa nếu bốc được thêm hai lá cao giai.
- Đây, ván này để ta ra tiên cho!
Bốc lá thứ tư lên, nhà cái đắc ý cười:
- Bài của ta—một lá siêu giai, hai lá cao giai!
Nhà cái đắc ý thả bài.
Nhà cái thả bài xuống bàn. Mọi người xung quanh vội vã nhìn bài, nhưng sau đó thì tất cả nở nụ cười nhạo!
Bởi vì bài của nhà cái trên bàn không phải là siêu giai cũng như cao giai! Bài của hắn là ba lá đê giai.
- Ha ha, là ba lá đê giai à. Thật xấu hổ quá.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Của ta là hai lá đê giai, một lá trung giai nữa, tính ra thì ta thắng hiểm.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng xìa bài trong tay ra.
- Cái này, sao có thể!
Nhà cái nhìn thấy bài mình xong thì nhất thời hét to, sau đó hắn chỉ vào Cao Lôi Hoa quát:
- Không đúng! Là ngươi chơi gian lận, nhất định là do ngươi giở trò!
- A.
Lúc này, Cao Lôi Hoa đứng lên:
- Nhớ kỹ, ngươi vừa mới nói, không nên vì thua tiền mà đổ cho người khác chơi gian lận, không có đủ tiền thì đừng có chơi!
Cao Lôi Hoa mỉm cười nói:
- Sợ thua thì đừng chơi chứ. Nguyên văn lời nói của ngươi, ta trả lại cho ngươi đó.
Nghe Cao Lôi Hoa nói, nhất thời mặt nhà cái trắng bệch. Lúc này hắn đã biết mình gặp phải cao thủ rồi. Bài của mình bị đổi lúc nào mà không biết. Nếu kỹ thuật đổi bài của mình là tiểu thừa thì của người này là đại thừa.
- Hì hì, biết ngay ba là giỏi nhất mà!
Nguyệt Nhị ở bên cạnh cầm áo Cao Lôi Hoa, rồi hăng hái thơm Cao Lôi Hoa một cái.
- A.
Cao Lôi Hoa tiện tay ôm Nguyệt Nhị:
- Đi thôi, ở đây cũng chẳng có gì hay cả.
- Dạ.
Nguyệt Nhị ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời quay lại làm bộ mặt quỷ với nhà cái.
- Hì hì, tiên sinh Cao Lôi Hoa, ta cũng thắng, chúng ta đi thôi!
Ở bên, tiểu công chúa cũng hưng phấn ra mặt. Mà trái lại, nhà cái thì đau khổ nhìn đống kim tệ bay mất một nửa của mình.
Bên kia, trước mặt Nguyệt Hoa Thiên là nhà cái có điệu bộ hoàn toàn trái ngược. Lúc này nhà cái đang xum xoe nói với Nguyệt Hoa Thiên:
- Người anh em, chơi giỏi a! Bài của ngươi thật tốt! Rảnh rỗi đến chơi nữa nha!
Nguyệt Hoa Thiên tức tối trừng mắt nhìn nhà cái, sau đó buồn bực nhìn cái túi tiền rỗng của mình.
- Ôi~
Nguyệt Hoa Thiên thở dài. Không cam lòng đi theo ba người Cao Lôi Hoa rời khỏi sòng bạc.
- Dừng lại.
Vừa bước ra sòng bạc, Cao Lôi Hoa híp mắt lại! Một cỗ hương vị bay tới mũi Cao Lôi Hoa.
Đây không phải là vị mặn của biển. Mà là mùi mà Cao Lôi Hoa rất mẫn cảm—Mùi máu.
Cùng lúc đó, trong bóng đêm hiện ra hai đốm sáng màu đỏ yêu dị, hai đốm sáng này cứ lắc lư trên không trung.
- Ba.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Nguyệt Nhị chui vào trong lòng Cao Lôi Hoa, cùng lúc tiểu Tinh Linh núp ngay phía sau Cao Lôi Hoa.
- Xoạt ~ xoạt ~ tách!
Một loạt tiếng động lạ lạnh lẽo từ giữa hành lang vang lên.
- Thần chi đồng!
Cao Lôi Hoa quát khẽ, hai mắt lóe lên kim sắc như lôi quang. Ngay sau đó, đồng tử hóa thành màu tử kim của thần chi đồng.
Nhìn vào trong bóng tối, Cao Lôi Hoa thấy một thân ảnh đang lắc lư.
- Thây khô.
Cao Lôi Hoa nhíu mày. Vừa rồi mùi máu tươi bay ra từ trên người thây khô này. Hiện tại, Cao Lôi Hoa đang thấy một thây khô đang uống máu một người đang chảy máu đầm đìa. Đó là một thủy thủ. Dần dần, thủy thủ đó mất máu biến thành một cái thây khô.
Sau khi hút máu xong, không ngờ cơ thể của cái thây khô đó chậm rãi phình lên. Chỉ trong nháy mắt, một thân ảnh thon dài xuất hiện trước mặt Cao Lôi Hoa.
- A ~ Hmm,
Thân ảnh kia nhẹ nhàng mở rộng hạ thân, phát ra tiếng kêu rên thỏa mãn. Sau đó nghiêng đầu nhìn Cao Lôi Hoa.
Cái lỗ tai dài nhọn, khuôn mặt mỹ lệ xinh xắn. Là Tinh Linh?! Ánh mắt Cao Lôi Hoa toát ra quang mang làm người ta sợ sệt.
- Ngươi là ai?!
Cao Lôi Hoa quát lạnh hỏi.
- Ha ha.
Thân ảnh kia khẽ cười, sau đó nhìn tiểu công chúa Tinh Linh sau lưng Cao Lôi Hoa nói:
- Nam nhân cường đại, mục tiêu của chúng ta chỉ là công chúa thôi.
- Bây giờ, công chúa, mời đi theo chúng ta.
Từ trong bóng tối, thân ảnh tiêu sái đi ra, lúc này toàn thân không mảnh vải, nhìn dáng vẻ thì đây là một Tinh Linh.
- Hừ!
Cao Lôi Hoa hừ lạnh, tay phải giơ chậm lên. Lôi quang xuất hiện, ý của Cao Lôi Hoa rất rõ ràng, không ai có thể mang thứ gì trên tay Cao Lôi Hoa hắn đi được.
- Ha ha!
Vị Tinh Linh này hình như sớm biết Cao Lôi Hoa sẽ làm thế. Tay phải giơ lên cười duyên!
Ngay sau đó, mặt biển đột nhiên nổi sóng, một cái xúc tua đen xì khổng lồ nổi lên từ đáy biển.
Trên xúc tua mang theo vô số giác hút lớn nhỏ, nhanh chóng quất về phía Cao Lôi Hoa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.