Đứng ở cửa Cao Lôi Hoa thậm chí còn không dám động đậy bởi sợ làm mất đi mỹ cảnh này.
Nếu có thể, hắn nguyện ý đứng như vậy suốt đời.
- Ba.
Lúc này một thanh âm trong trẻo từ sau Cao Lôi Hoa vang lên. Nghe được âm thanh này, Tĩnh Tâm cũng quay lại nhìn. Nàng nhìn thấy một gã đầu bạc đang ngây ngốc nhìn mình, có lẽ đã được một thời gian rồi.
- Ha ha.
Thấy Tĩnh Tâm quay đầu lại, Cao Lôi Hoa ngượng ngùng cười, gãi đầu rồi quay lại nhìn đằng sau.
Sau Cao Lôi Hoa chính là Bảo Bảo, lúc này cô bé đang ôm chiếc gối ôm chăm chú nhìn Cao Lôi Hoa.
- Sao vậy Bảo Bảo? Muộn thế này rồi sao vẫn chưa ngủ?
Cao Lôi Hoa ngồi xuống cười nói với Bảo Bảo.
- Con không ngủ được, ba kể cho con chuyện cổ tích được không ạ?
Bảo Bảo nhìn Cao Lôi Hoa đầy chờ mong.
- Được mà, không vấn đề gì.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng bế Bảo Bảo vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Tĩnh Tâm nhìn thấy Cao Lôi Hoa liền thở phào. Cao Lôi Hoa đã trở về nàng có thể an tâm hơn. Nàng đứng lên muốn bước ra khỏi phòng.
Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo đi đến cạnh Tĩnh Tâm rồi nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng, không cho nàng bước ra khỏi phòng.
Tĩnh Tâm bị Cao Lôi Hoa nắm tay liền dừng lại.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo ở trên giường rồi kéo Tĩnh Tâm xuống bên cạnh.
- Ba ba, chuyện cổ tích…
Bảo Bảo ôm chặt chiếc gối ôm rồi nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-vu-em/1621758/quyen-2-chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.