Chương trước
Chương sau
Đứng ở cửa Cao Lôi Hoa thậm chí còn không dám động đậy bởi sợ làm mất đi mỹ cảnh này.
Nếu có thể, hắn nguyện ý đứng như vậy suốt đời.
- Ba.
Lúc này một thanh âm trong trẻo từ sau Cao Lôi Hoa vang lên. Nghe được âm thanh này, Tĩnh Tâm cũng quay lại nhìn. Nàng nhìn thấy một gã đầu bạc đang ngây ngốc nhìn mình, có lẽ đã được một thời gian rồi.
- Ha ha.
Thấy Tĩnh Tâm quay đầu lại, Cao Lôi Hoa ngượng ngùng cười, gãi đầu rồi quay lại nhìn đằng sau.
Sau Cao Lôi Hoa chính là Bảo Bảo, lúc này cô bé đang ôm chiếc gối ôm chăm chú nhìn Cao Lôi Hoa.
- Sao vậy Bảo Bảo? Muộn thế này rồi sao vẫn chưa ngủ?
Cao Lôi Hoa ngồi xuống cười nói với Bảo Bảo.
- Con không ngủ được, ba kể cho con chuyện cổ tích được không ạ?
Bảo Bảo nhìn Cao Lôi Hoa đầy chờ mong.
- Được mà, không vấn đề gì.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng bế Bảo Bảo vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Tĩnh Tâm nhìn thấy Cao Lôi Hoa liền thở phào. Cao Lôi Hoa đã trở về nàng có thể an tâm hơn. Nàng đứng lên muốn bước ra khỏi phòng.
Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo đi đến cạnh Tĩnh Tâm rồi nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng, không cho nàng bước ra khỏi phòng.
Tĩnh Tâm bị Cao Lôi Hoa nắm tay liền dừng lại.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo ở trên giường rồi kéo Tĩnh Tâm xuống bên cạnh.
- Ba ba, chuyện cổ tích…
Bảo Bảo ôm chặt chiếc gối ôm rồi nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa.
- A.
Cao Lôi Hoa kéo Tĩnh Tâm tới cạnh mình rồi khẽ kể.
- Ngày xửa ngày xưa… Ở một quốc gia nọ có một nàng công chúa xin đẹp…….
Cao Lôi Hoa kể chuyện cổ tích với phương pháp gần như thôi miên.
Phương pháp này của hắn nhanh chóng khiến Bảo Bảo chìm vào giấc ngủ, trên miệng vẫn vương vẫn một nụ cười.
Sau khi Bảo Bảo ngủ, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng kéo chăn của Cao Lôi Hoa đắp lên người Bảo Bảo.
- Tĩnh Tâm, nàng vẫn chờ ta trở lại sao?
Đợi Bảo Bảo ngủ say, Cao Lôi Hoa kéo Tĩnh Tâm vào trong lồng ngực của mình.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng gật đầu.
- Cám ơn nàng, Tĩnh Tâm.
Cao Lôi Hoa ôm eo nàng rồi nói nhẹ vào tai nàng.
- Ưm!
Tĩnh Tâm khẽ rên rỉ một tiếng, bởi bàn tay không thành thật của Cao Lôi Hoa giống như một vận động viên leo núi đã tiến lên đôi ngọc nữ phong của nàng.
Tĩnh Tâm cực lực áp chế thanh âm của mình. Mặt nàng giờ đây đã phiếm hồng. Phải biết rằng nàng chỉ cách Bảo Bảo một nắm tay, không ngờ hắn lại có thể làm vậy khiến Tĩnh Tâm vừa thẹn vừa giận.
- Tĩnh Tâm, cho ta một lần chính thức được không?
Cao Lôi Hoa ghì chặt Tĩnh Tâm thì thầm vào tai nàng.
Vì sao lại nói là cho hắn một lần chính thức? Đó là bởi vì tuy rằng Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm đã quan hệ mấy lần nhưng lúc đó Tĩnh Tâm toàn ở trong trạng thái nhân ngư. Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm chưa từng thử qua ở trạng thái người.
Mặc dù Cao Lôi Hoa rất thích làm ở dưới nước với Tĩnh Tâm, nhưng dù sao hắn cũng là nhân loại. Hắn khao khát được quan hệ với Tĩnh Tâm như một người bình thường. Hôm nay cuối cùng xem như đã có cơ hội. Hắn cũng không biết được tại sao gan mình hôm nay lại lớn như vậy. Biết rõ Bảo Bảo còn ở trên giường, mà trong lòng hắn lại càng thấy hưng phấn.
- Ưm.
Tĩnh Tâm hô nhỏ một tiếng, nhưng nàng lại không nói được. Nàng chỉ có thể cố gắng ra dấu cho Cao Lôi Hoa biết Bảo Bảo vẫn nằm trên giường.
Nhưng Cao Lôi Hoa không cho nàng thời gian. Hai tay Cao Lôi Hoa chia thành hai đường, một tay vẫn vân vê bộ ngực của nàng, còn một tay trườn về vùng tam giác bí ẩn của nàng.
Tĩnh Tâm đỏ bừng cả mặt. Có trời mới biết được, tại sao hôm nay Cao Lôi Hoa lại lớn mật như vậy. Bảo Bảo ở ngay cạnh mà hắn lại có thể làm chuyện này. Hơn nữa hôm nay, hắn rất hưng phấn, Tĩnh Tâm cũng không thể ngăn cản được.
Kỳ thật điều này cũng không thể trách Cao Lôi Hoa. Từ lúc hắn nghiên cứu vật màu đỏ đó, một mùi bốc lên khiến hóc môn nam tính của hắn tăng cao. Bởi vậy lúc này hắn cực kỳ động tình… ….
- Hự!
Cuối cùng Cao Lôi Hoa đã mất đi lý trí. Lý trí hắn bảo rằng không nên làm việc này ở trên giương vì Bảo Bảo vẫn nằm ở đây. Nhưng sau khi ôm lấy cổ Tĩnh Tâm thì dục tính của hắn không kìm lại được.
Chậm rãi kéo tiết khổ của Tĩnh Tâm xuống. Cao Lôi Hoa cuối cùng cũng không kìm nổi rung động.
Thời khắc này cuối cùng đã đến!
Cao Lôi Hoa dịu dàng ôm lấy Tĩnh Tâm, rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng đỏ của nàng. Và cuối cùng là đè trên người nàng.
Chỉ có điều do thú tính đã lấn chiếm, nên Cao Lôi Hoa không phát hiện được có một đôi mắt nhỏ đang chăm chăm nhìn hắn.
Đó là Bảo Bảo. Cô bé vừa mới tỉnh lại. Thật khó khăn mới ngủ được nhưng buồn tiểu quá nên lại tỉnh giấc.
Nhưng khi tỉnh lại, cô bé lại nhìn thấy ba đang đè lên mẹ. Tuy không biết ba đang định làm gì, nhưng cô bé chỉ biết, bây giờ không nên làm phiền cha mẹ.
Cô bé mở to mắt ra nhìn những cảnh không phù hợp với lứa tuổi nhi đồng của mình…
Trong truyền thuyết mọi người đều có giác quan thứ sáu. Chỉ là sắc bén hay tkhông mà thôi. Nói chính xác thì giác quan của phụ nữ thường sắc bén hơn của nam nhân.
Như bây giờ…. …
Lúc nằm trên giường , Tĩnh Tâm đột nhiên có cảm giác bị ai nhìn chằm chằm, ngay lúc đó nàng nhìn về phía Bảo Bảo.
- Không.
Sau khi bị phát hiện, Bảo Bảo vội vàng chui đầu vào chăn không dám nhìn Tĩnh Tâm nữa.
Tĩnh Tâm cũng xấu hổ kêu một tiếng rồi đẩy Cao Lôi Hoa ra rồi nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Cao Lôi Hoa bị Tĩnh Tâm đẩy ra khiến cho cơn hưng phấn như mặt trời chính ngọ liền bị dội một gáo nước lạnh .
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm. Hắn không biết tại sao vừa rồi Tĩnh Tâm còn đang trong cơn tình cảm mãnh liệt lại có thể đẩy mình ra, chẳng lẽ nàng bị lãnh cảm? Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị từ chối… ….
Cao Lôi Hoa nhớ rõ đây là lần thứ ba.
- Lại sao vậy Tĩnh Tâm?
Cao Lôi Hoa cười khổ một tiếng. Tiểu Lôi của hắn hiện vẫn ngẩng cao đầu hướng về Tĩnh Tâm đầy bất mãn.
Tĩnh Tâm ngượng ngùng chỉ Bảo Bảo nằm trên giường.
- Sao vậy?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Bảo Bảo. Ngay lập tức nghĩ đến một việc, không phải Bảo Bảo đã tỉnh đó chứ.
Cao Lôi Hoa xấu hổ gãi đầu, mặc thêm quần áo, rồi nhẹ nhàng đi tới cạnh Bảo Bảo.
- Bảo Bảo, con tỉnh rồi à?
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng vỗ Bảo Bảo rồi nói nhỏ một tiếng.
- Vâng.
Bảo Bảo thò đầu ra nói nhỏ.
Cao Lôi Hoa muốn kéo chăn xuống để bế nàng lên.
- Không.
Bảo Bảo xấu hổ nói.
- Sao vậy?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn cô bé.
- Không muốn đâu.
Bảo Bảo rất ngượng. Vừa rồi do mắc tiểu mà nàng tỉnh dậy, sau đó đang rình coi lại bị phát hiện, cô bé kinh hãi cuối cùng đã tè dầm.
Cao Lôi Hoa đang muốn hỏi tại sao thì một dòng nước ấm từ trên giường chảy xuống chân hắn.
- Ặc.
Cao Lôi Hoa hô nhỏ một tiếng, nếu hắn đoán không nhầm thì đây là nước tiểu của Bảo Bảo.
- Ba.
Bảo Bảo ngượng ngùng hô một tiếng.
Lúc này, Tĩnh Tâm đã sửa lại xong quần áo rồi nàng tiến về phía Bảo Bảo, bỏ chăn ra rồi ôm cô bé lên.
Bảo Bảo cũng bởi vì có tật giật mình nên không nói câu gì khi bị Tĩnh Tâm ôm. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cao Lôi Hoa nàng ôm Bảo Bảo bước ra khỏi phòng để lại Cao Lôi Hoa đang đứng ngây như phỗng.
- A, thần ơi! Tôi làm sai cái gì mà ngài lại đối xử với tôi như thế.
Cao Lôi Hoa đau khổ nói nhưng hắn lại quên rằng hắn chính là thần… ….
Ngày hôm sau.
Cao Lôi Hoa khó chịu ngồi dậy, cả đêm qua hắn cũng không được ngủ ngon.
Dậy sớm, theo thói quen hắn xuống nhà mở cửa ra hít một hơi thật sâu.
- Xin hỏi, ngài là tiên sinh Cao Lôi Hoa đúng không?
Lúc này một đôi vợ chồng trung niên tiến đến trước mặt Cao Lôi Hoa nói.
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn đôi vợ chồng này.
- Cuồng tín đồ?
Cao Lôi Hoa nhìn chuỗi vòng cổ trên người bọn họ. Đây chính là sợi dây chuyền của những người cuồng tín vào Quang Minh thần…
Kh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.