- Cho nên, đối với người dân thú tộc bọn tôi thì không thể trái lời thề với Thú thần!
Hồ Kiều Kiều giải thích cho Cao Lôi Hoa.
- Từ từ, từ từ đã.
Cao Lôi Hoa chặn họng Hồ Kiều Kiều:
- Ta muốn biết, lúc đầu có phải gia đình cô đã có ước hẹn là ‘nếu có gia tộc bọn họ giúp tìm được Hồ Mị Nhi thì các ngươi sẽ gả Hồ Mị Nhi cho người trong gia tộc đó’ có đúng không?!
Cao Lôi Hoa nhấn mạnh từng chữ một.
- Về cơ bản là vậy!
Mắt Hồ Kiều Kiều lóe mừng. Hồ tộc vốn thành thạo mấy vụ bày mưu tính kế, ý tứ của Cao Lôi Hoa thì nàng cũng đoán được chút ít. Chỉ có điều, hôn sự của Hồ Mị Nhi là không thể thay đổi, dù Cao Lôi Hoa có nói gì đi nữa cũng vậy thôi.
- Nói như vậy thì hiện tại Hồ Mị Nhi cũng đâu phải do bọn họ tìm ra.
Cao Lôi Hoa cau mày nói:
- Bọn họ chưa bỏ ra chút công sức nào thì cô cũng không có nghĩa vụ nhất định phải gả Hồ Mị Nhi cho con bọn họ!
- Thực xin lỗi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
Hồ Kiều Kiều nhẹ lắc đầu.
- Dù hôm nay ngài có nói gì thì hôn sự này cũng không thể thay đổi. Chiếu theo trước lúc ước hẹn thì dù họ có tìm được Hồ Mị Nhi hay chúng tôi tìm được, hoặc người khác tìm được Hồ Mị Nhi đi nữa. Thì chỉ cần Hồ Mị Nhi trở lại thì chúng tôi sẽ gả Hồ Mị Nhi cho nhà họ.
- Vậy con ta làm sao bây giờ!
Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-vu-em/1621702/quyen-2-chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.