Nguyệt Hoa Thiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn Tĩnh Tâm. Hiện giờ Tĩnh Tâm đang ngồi ôm đứa bé trong lòng. Tuy rằng bị quần áo che khuất, Nguyệt Hoa Thiên không nhìn rõ rốt cục Tĩnh Tâm đang làm gì nhưng Nguyệt Hoa Thiên có thể khẳng định tuyệt đối Tĩnh Tâm không phải chỉ đơn thuần là ôm đứa bé. Với sự từng trải của Nguyệt Hoa Thiên, hắn thấy rõ ràng tư thế của Tĩnh Tâm là đang cho đứa bé bú! Đúng, mọi người chỉ cần thấy qua một người phụ nữ cho con bú là có thể biết lúc này Tĩnh Tâm cũng đang trong tình cảnh như vậy. Nói cách khác, hắn mới rời khỏi Tĩnh Tâm có hai tháng ngắn ngủi, Tĩnh Tâm đã từ một thiếu nữ biến thành phụ nữ! Một thiếu nữ làm sao mới có thể có sữa đây? Đương nhiên là vứt bỏ thân phận thiếu nữ, sau đó sinh con! Nói cách khác, trong hai tháng vừa rồi có tên trời đánh nào đã hại em gái ngây thơ của hắn?! Đây chính là ý nghĩ trong đầu Nguyệt Hoa Thiên lúc này! - Tĩnh Tâm, em, em... Nguyệt Hoa Thiên run rẩy chỉ vào Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn về phía cửa, thấy Nguyệt Hoa Thiên liền nở một nụ cười thật xinh đẹp với hắn. - Ôi! Nguyệt Hoa Thiên ngơ ngác nhìn nụ cười xinh đẹp của Tĩnh Tâm! Bây giờ hắn càng chắc chắn em gái mình đã bị “hại đời”! Nếu không thì đánh chết hắn cũng không tin Tĩnh Tâm ngày thường lạnh lùng là thế lại có lúc nở nụ cười mỹ lệ như ánh mặt trời như lúc này! Vẻ mặt Tĩnh Tâm hiện giờ rõ ràng là vẻ mặt của nữ nhân đã được tình yêu tưới đẫm! Cao Lôi Hoa vừa nghe thấy tiếng của Nguyệt Hoa Thiên liền vội vàng ngoái ra ngoài cửa nhìn, sau đó liền thấy một gã bảnh bao đứng đó run rẩy chỉ vào Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa nhìn kỹ phát hiện không ngờ gã tóc vàng bảnh bao này chính là người đã gặp trên đảo nhỏ - Nguyệt Hoa Thiên. Cái nhẫn không gian trên tay mình cũng là hắn đưa. Hơn nữa quan trọng là, Nguyệt Hoa Thiên hình như là anh trai của Tĩnh Tâm. Lại nói ngày đó Nguyệt Hoa Thiên đưa Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm xuống thuyền xong liền đi đâu chẳng rõ, cũng không tới thăm Tĩnh Tâm. Không biết tại sao hắn đột nhiên lại tới đây? Vừa nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa vừa mỉm cười đứng dậy đón: - Ha ha, là anh sao Nguyệt Hoa Thiên, sao anh lại rảnh rỗi mà tới đây thế này? - Ủa? Ngươi là?! Nguyệt Hoa Thiên vất vả lắm mới kiềm chế được nỗi kích động mà Tĩnh Tâm mang lại. Thân là một vương tử, lễ nghi không cho phép hắn thất thố trước mặt người khác. Trước hết cần phải tra xét rõ ràng xem kẻ nào đã khiến Tĩnh Tâm đến tình trạng này! Sau khi sóng gió trong lòng bình lặng trở lại, Nguyệt Hoa Thiên nhìn lại người nam tử đầu bạch kim từ đầu tới giờ vẫn đứng ở bên cạnh Tĩnh Tâm. Nhìn tên nam nhân này, Nguyệt Hoa Thiên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Thanh âm của hắn nghe thì khá quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi. Nhưng Nguyệt Hoa Thiên thật sự không nhận ra gã đầu bạch kim này. - À, người anh em Nguyệt Hoa Thiên không nhận ra tôi sao? Cao Lôi Hoa cười rồi giơ tay phải lên, để lộ chiếc nhẫn không gian tinh xảo. - Hả! Ngươi, ngươi là Cao Lôi Hoa huynh đệ? Nguyệt Hoa Thiên kinh ngạc nhìn nam tử tóc bạch kim trước mặt. Hắn nhớ rõ lúc ở trên đảo tóc của Cao Lôi Hoa là màu đen mà! Đen như bầu trời đêm vậy. Nhưng hiện giờ mái tóc hắn lại là một màu trắng chói mắt. Kỳ thật màu tóc thay đổi cũng không phải là thứ khiến Nguyệt Hoa Thiên kinh ngạc. Khiến hắn kinh ngạc chính là khí chất của Cao Lôi Hoa! Khi còn ở trên tiểu đảo, Cao Lôi Hoa có hơi kém cỏi. Mặc dù lúc ở trước mặt Băng Sương Cự Long khí thế của hắn thể hiện khiến Nguyệt Hoa Thiên kính trọng hắn vài phần. Nhưng khí chất của Cao Lôi Hoa hiện giờ và khi ở trên đảo hoàn toàn bất đồng! Ở trên đảo, cảm giác Cao Lôi Hoa mang lại cho người ta là hùng mạnh! Bây giờ hắn lại mang tới cho người ta khí thế áp bách. Nguyệt Hoa Thiên dụi dụi mắt, không tin nhìn Cao Lôi Hoa với mái tóc bạch kim: - Ngươi thực sự là Cao Lôi Hoa huynh đệ sao? - Đúng, chính là ta. Không thể giả được. Cao Lôi Hoa cười cười gật đầu. - Xem ra trình độ của tiên sinh Cao Lôi Hoa dường như lại tinh tiến đó. Nguyệt Hoa Thiên mỉm cười nói. - Vâng, đúng thế. Rất may mắn lại lên được một bậc. Cao Lôi Hoa mỉm cười nói bâng quơ. Tĩnh Tâm lúc này đã đứng lên, Rudolph thì bị nàng tách khỏi đầu ti và nhét bình sữa vào miệng nó. Hai mắt Rudolph đẫm lệ nhìn Tĩnh Tâm, bình sữa không có ấm áp như ngực Tĩnh Tâm, hơn nữa vị cũng không ngon. Rudolph tuy không nói được nhưng tư duy của nó không giống với đứa trẻ bình thường. Thấy có vẻ như tạm thời không được cho bú nữa, nó đành phải ôm bình sữa, dùng ánh mắt tràn ngập nước mắt nhìn Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Rudolph, sau đó ôm nó đi tới trước mặt Nguyệt Hoa Thiên. - Ôi, Tĩnh Tâm. Mấy ngày không gặp mà em đã xinh hẳn ra đó. Nguyệt Hoa Thiên cười nói. Tĩnh Tâm chớp chớp đôi mắt màu lam, sau đó vươn tay về phía Nguyệt Hoa Thiên. - A. Nụ cười Nguyệt Hoa Thiên kém tươi hẳn, lấy một túi kim tệ lớn từ trong ngực đưa cho Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa thấy Nguyệt Hoa Thiên lấy ra kim tệ lập tức cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nếu đúng như vậy, Nguyệt Hoa Thiên chính là chu cấp tiền sinh hoạt cho cả nhà Tĩnh Tâm. Thân là một đại nam nhân, Cao Lôi Hoa ở nhà Tĩnh Tâm đã hơn hai tháng, tiền tiêu toàn là từ Tĩnh Tâm. Còn tiền lương dành cho đạo sư danh nghĩa kia thì mỗi năm phát một lần, nên tạm thời Cao Lôi Hoa không có thu nhập. Tĩnh Tâm không hề do dự nhận gói kim tệ, thu vào nhẫn không gian của mình, sau đó không để ý tới Nguyệt Hoa Thiên, một mình ôm Rudolph đi lên lầu. Nguyệt Hoa Thiên nhún vai. Thế này mới đúng là Tĩnh Tâm mà hắn biết! - Chào mấy nhóc. Nguyệt Hoa Thiên đi tới trước bọn nhỏ cười bắt chuyện. - Chào bác Nguyệt Hoa Thiên ạ. Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư và Saga nhìn thấy Nguyệt Hoa Thiên tới, đồng thanh chào. Mồm Nguyệt Hoa Thiên thì thăm hỏi mấy đứa nhỏ, nhưng mắt thì lại liếc nhìn mấy gương mặt trên bàn ăn. Một lão già mặc hắc bào (Vong Linh Đại trưởng lão),một trung niên mặc giáp chiến sĩ (Tra Lý),một thiếu nữ xinh đẹp (Quang Minh thánh nữ Bích Lệ Ti). Với con mắt lão luyện của Nguyệt Hoa Thiên là có thể nhận ra lão nhân và trung niên này không phải là cao thủ bình thường, rõ ràng là tuyệt đỉnh cao thủ! - Cao Lôi Hoa huynh đệ, sao không giới thiệu ba vị bằng hữu này cho ta? Nguyệt Hoa Thiên cười, nói với Cao Lôi Hoa. - À, vị mặc hắc bào này là Đại trưởng lão Vong Linh tộc, vị mặc áo giáp này là Hoàng kim sư tộc trong viễn cổ Thú nhân tộc. Còn cô bé này là thánh nữ Quang Minh thần điện. Cao Lôi Hoa hướng về phía Nguyệt Hoa Thiên giới thiệu. Cao Lôi Hoa hiển nhiên là bình tĩnh, nhưng Nguyệt Hoa Thiên lại toát cả mồ hôi lạnh. Đại trưởng lão Vong linh tộc và Quang Minh thánh nữ lại có thể ngồi cùng một chỗ sao?! Nếu không phải hắn cảm nhận thấy khí tức hắc ám và khí tức quang minh thì Nguyệt Hoa Thiên hẳn sẽ cho rằng Cao Lôi Hoa nói láo! Còn trung niên đang ngồi đây không ngờ lại là cường giả Hoàng kim sư tộc trong Thú nhân tộc! Trời ạ, Cao Lôi Hoa làm thế nào lại quen mấy gã này? Và làm sao lại có thể khiến họ ở chung sống hòa bình cùng một chỗ thế? Theo Nguyệt Hoa Thiên biết, quan hệ giữa Vong linh tộc, Quang Minh tộc và Thú nhân tộc không tốt tới mức có thể ngồi ăn cùng một bàn…. - Đúng rồi, Cao Lôi Hoa huynh đệ. Ta có chút việc cần bàn bạc với ngươi. Nguyệt Hoa Thiên nhìn qua mấy người kia một lượt, sau khi hết sửng sốt liền có phản ứng. Hắn quay lại nói với Cao Lôi Hoa. - Vâng, được thôi. Có chuyện gì? Cao Lôi Hoa đáp lời. - Về chuyện của em gái ta, Tĩnh Tâm. Nguyệt Hoa Thiên kéo Cao Lôi Hoa về một góc nhà nói: - Chúng ta phải nói chuyện cẩn thận, tới đây, tới đây. - Nào, ngồi xuống, hai huynh đệ chúng ta tâm sự đôi chút. Nguyệt Hoa Thiên kéo Cao Lôi Hoa tới, sau đó ngồi xổm quay lưng về phía mấy người Tĩnh Tâm. Nhìn Nguyệt Hoa Thiên với vẻ mặt nghiêm túc, không có tí cười đùa nào, Cao Lôi Hoa gật gật đầu, sau đó theo Nguyệt Hoa Thiên ngồi xổm xuống góc đó: - Có chuyện gì sao? Nguyệt Hoa Thiên huynh đệ? Vừa ngồi xuống, Cao Lôi Hoa liền nghi hoặc hỏi. - Khụ khụ! Nguyệt Hoa Thiên ho mạnh hai tiếng: - Cao Lôi Hoa huynh đệ, người ngay không nói chuyện mờ ám! Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, hi vọng ngươi trả lời thành thật! - Tốt thôi, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi, ta biết gì nói nấy, nói cho bằng hết. Cao Lôi Hoa gật gật đầu, không hiểu Nguyệt Hoa Thiên thần thần bí bí kéo hắn tới góc này làm gì, chẳng lẽ có tin tức gì trọng yếu muốn nói với mình? - Vậy ta không khách khí nữa! Nguyệt Hoa Thiên nghiêm túc nhìn Cao Lôi Hoa: - Hãy trả lời thật cho ta, Cao Lôi Hoa huynh đệ. Ngươi đã làm chuyện gì xấu xa với em gái Tĩnh Tâm của ta phải không? Nguyệt Hoa Thiên vừa nói xong, mặt Cao Lôi Hoa không khỏi đỏ lên. Lời Nguyệt Hoa Thiên nói làm Cao Lôi Hoa lập tức nhớ tới ngày đó không cẩn thận nhìn thấy hai điểm phần hồng trong phòng Tĩnh Tâm, còn có trong nhà gỗ nhỏ ở sân sau, miệng mình “không cẩn thận” ngậm vào nhũ hoa Tĩnh Tâm, hưởng thụ dòng sữa ngọt đầu tiên…. Nét mặt Cao Lôi Hoa càng ngày càng đỏ. Hiển nhiên là quá ngượng ngùng! Quả nhiên là hắn! Nhìn vẻ mặt này của Cao Lôi Hoa, Nguyệt Hoa Thiên lập tức cảm thấy phán đoán của mình quá chuẩn xác! Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa nhất định phát sinh quan hệ rồi. Nhưng Nguyệt Hoa Thiên là một người luôn đòi hỏi sự cầu toàn, vì muốn xác định chắc chắn, nên hắn hỏi thêm một chút cho rõ ràng hơn! - Cao Lôi Hoa huynh đệ dường như không tiện trả lời ta nhỉ. Nguyệt Hoa Thiên vỗ vỗ vai Cao Lôi Hoa, tỏ vẻ cảm thông: - Nam nhân đều như vậy, vấn đề này đích xác khó trả lời. Giờ ta lại hỏi ngươi một vấn đề nữa. - Vâng. Cao Lôi Hoa ngượng ngùng gật đầu. Đúng là với Tĩnh Tâm, mình đã làm những chuyện đáng xấu hổ. Cho nên ngượng không dám trả lời vấn đề kia của Nguyệt Hoa Thiên. - Được, vậy ta hỏi tiếp. Nguyệt Hoa Thiên nghiêm túc hỏi: - Ta cũng không nói vòng vo, hỏi trực tiếp luôn. Lúc ta đi vào phát hiện em gái của ta lại có sữa. Đừng có nhiều lời, ta muốn hỏi việc đó có liên quan tới ngươi không? - A, vâng, có liên quan. Tĩnh Tâm có sữa là nhờ ta mà. Cao Lôi Hoa gật gật đầu. Lúc này hắn lại không nghĩ rằng chuyện “Âm Hồn thảo” có mấy ai biết được. Hơn nữa cho dù Nguyệt Hoa Thiên biết được loại ‘Âm hồn thảo’ này, thì dưới tình huống này, liệu hắn có thể liên tưởng tới chuyện của Tĩnh Tâm được chăng? - Tốt, Cao Lôi Hoa huynh đệ, ngươi rất thành thực! Nguyệt Hoa Thiên không ngờ Cao Lôi Hoa lại trả lời rõ ràng như vậy. Quả nhiên em gái ngây thơ của mình bị Cao Lôi Hoa “thịt”! Tuy rằng ngay từ đầu hắn đã muốn tác hợp cho Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm. Dù sao Cao Lôi Hoa cũng rất giống người kia. Hắn không muốn Tĩnh Tâm cứ sống mãi trong nỗi ám ảnh kia, cho nên hắn muốn âm thầm xúc tiến cho Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm. Chỉ là hắn không ngờ Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm lại nhanh tới mức này. Thở dài, Nguyệt Hoa Thiên vỗ mạnh Cao Lôi Hoa: - Cao Lôi Hoa huynh đệ, ta không muốn nói gì nữa! Ngươi đã làm những chuyện như vậy, vậy người phải có trách nhiệm với em gái ta! Ngày mai, không, tối nay ta sẽ trở về! Sau đó ta sẽ nói với cha ta, bảo người bắt đầu chuẩn bị lễ cưới cho ngươi và Tĩnh Tâm …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]