- À.
Cao Lôi Hoa nghe vậy liền khó chịu nhìn đôi cha con đẫy đà này. Đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không hai cha con nhà ngươi chuẩn bị chết đi!”.
Dường như ông trời gần đây rất thích thuận theo ý muốn của Cao Lôi Hoa, chẳng cần hắn nghĩ lâu. Đôi cha con ‘to béo’ liền tạo ra cơ hội ngay cho Cao Lôi Hoa!
- Í! Ta nói bạn Nguyệt Nhị này, chẳng lẽ mới vài ngày không gặp mà bạn đã biến thành người câm giống như mẹ bạn sao? Một câu cũng không nói? Ha ha ha ha!
Tên học sinh mập ú kia phá lên cười trêu chọc:
- Thảo nào lại tới tham gia cuộc họp phụ huynh này, hóa ra cũng thành người câm rồi!
Người cha ‘mập mạp’ đứng phía sau tên đó khẽ vỗ vỗ lên vai hắn:
- Con trai, bệnh câm là sẽ di truyền, con không biết sao?
- Ha ha ha!
Cả hai cha con ‘nhà trư’ đều phá lên cười, gương mặt béo ụ ịch không ngừng rung động.
- Ngươi đừng thái quá nhé! Ba Thác Nhi!
Nguyệt Nhị quay lại phẫn nộ nói.
- Ồ? Hóa ra bạn Nguyệt Nhị còn có thể nói kìa, hóa ra là ta hiểu lầm rồi, ai bảo bạn ngay từ đầu không nói một lời nào chứ, ta còn tưởng bạn được di truyền bệnh câm từ người mẹ cơ đấy!
Ba Thác Nhi ôm cái bụng phệ như bà chửa ‘thoải mái cười sằng sặc’.
- Ngươi!
Nguyệt Nhị nghiến răng kèn kẹt, căm tức nhìn cha con nhà đó.
- Ha ha!
Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ Nguyệt Nhị, sau đó từ chỗ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-vu-em/1621597/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.