Lúc này, ở trong phòng của Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm đã mặc xong quần áo vào, mặt đỏ bừng ngồi im lặng bên mép giường.
Cao Lôi Hoa thì lại khá ngượng ngùng ngồi bên cạnh, đồng thời thầm kêu khổ trong lòng. Thầm trách mình sao lại quá xúc động như vậy? Trước khi đạp cửa xông vào sao không dùng tinh thần lực thăm dò một chút cơ chứ, lại còn lao vào một cách thô bạo. Mặc dù kết quả là được phúc no cả mắt, nhưng nói tóm lại là mất nhiều hơn được!
Nhìn vẻ mặt vừa giận vừa thẹn hiện giờ của Tĩnh Tâm là biết, trong vài ngày kế tiếp mình sẽ không được sống yên ổn rồi, ít nhất là sắp tới thì ngay cả bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tâm cũng đừng hòng mơ tưởng tới.
Sau khi mặc quần áo, Tĩnh Tâm hơi liếc nhìn Cao Lôi Hoa rồi khẽ gãi gãi khóe mắt.
Hiện giờ Tĩnh Tâm đang hỏi Cao Lôi Hoa tại sao trễ thế này còn tìm tới mình làm gì, tuy rằng thời gian ở cùng một chỗ với Tĩnh Tâm chưa được bao lâu, nhưng Cao Lôi Hoa luôn hiểu rõ ý Tĩnh Tâm muốn diễn đạt.
- Nguyệt Nhị, chuyện này con hãy nói rõ cho mẹ các con đi.
Cao Lôi Hoa ngoảnh đầu nói với Nguyệt Nhị đứng bên cạnh, sau đó cúi nhìn lỗ thủng hình thập tự trên quần áo mình. Tuy rằng ‘Thập tự trảm’ của Tĩnh Tâm chém thẳng vào người Cao Lôi Hoa, nhưng không hề gây chút tổn thương nào cho hắn cả. Chẳng qua chỉ khiến Cao Lôi Hoa đi tong bộ quần áo cao cấp. Điều này vừa chứng minh khả năng khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-vu-em/1621594/quyen-2-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.