- Không đâu? Con không có bệnh mà.
Bảo Bảo nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Cô bé không biết vì sao mà Cao Lôi Hoa bỗng nhiên vội vã hỏi mình vấn đề này.
- Thế à Bảo Bảo, con có cảm thấy không thoải mái gì không?
Cao Lôi Hoa vẫn lo lắng hỏi.
- Không ạ, con cảm thấy rắt ổn mà.
Bào Bảo khẽ vẫy vẫy đôi bàn tay nhỏ bé, cười híp mắt nhìn bộ dạng lo lắng của Cao Lôi Hoa, rồi vui vẻ bảo:
- Ba ba, ba đang lo lắng cho con phải không?
- Hô, không sao là tốt rồi.
Cao Lôi Hoa vuốt ve đầu Bảo Bảo.
- Không ư? Ba ba, con rất vui thì có.
Tiểu bảo bảo ôm Cao Lôi Hoa vui vẻ cười, dụi đầu cọ cọ vào ngực hắn.
- Tiểu nha đầu.
Cao Lôi Hoa cười dịu dàng, xem ra mình đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
- Dạ, ba ba. Con thấy hơi mệt rồi. Con muốn ngủ một lúc đã.
Bảo bảo dụi dụi mắt, khẽ nói một câu, rồi lựa thế nằm thoải mái trong lòng hắn, sau đó nhắm tịt mắt lại.
- Xem ra là ta đã lo lắng thừa rồi.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, nhìn dáng vẻ đáng yêu của bảo bảo lúc này chắc là không thể xảy ra vấn đề gì được.
- Bảo bảo không có việc gì chứ?
Tra Lý tiến lại nhìn bảo bảo, dịu dàng hỏi.
- Rất tốt. Không việc gì đâu.
Cao Lôi Hoa mỉm cười tủm tỉm, vừa rồi lão già hắc y cưỡi cốt long kia làm hắn cuống cả lên. Nhưng mà bây giờ xem ra là mình quá lo rồi.
- Không có việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-vu-em/1621572/quyen-2-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.