- Cao Lôi Hoa huynh đệ, đi đường cẩn thận! Sự an toàn của các em học sinh trong chuyến đi tới Vong Linh Cốc này đều trông cậy ở cậu cả! Robinhood tỏ vẻ đầy nhiệt thành, cùng Cao Lôi Hoa chào tạm biệt. Nhìn vẻ mặt buồn bực của Cao Lôi Hoa, Robinhood thầm đắc ý: "Hắc, đừng tưởng rằng đạo sư danh dự của học viện dễ làm như thế! Cho dù là ngươi có khô đến mấy, thì hai lão già đã thành tinh như chúng ta cũng ép ngươi ra mỡ". Cao Lôi Hoa vừa nghe được tiếng nói của phó viện trường đại nhân, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện. Lẽ ra phó viện trường Robinhood đừng thể hiện quá sốt sắng trong lời nói thì có khi Cao Lôi Hoa thật sự là đã không nghĩ ra chuyện này - trên người Nguyệt Nhi còn không có trang bị một kiện ma pháp nào cả. Đây gọi là lông dê thì ở trên thân dê mà ra, cái pháp bảo hệ quang minh này xem ra phải trông chờ vào hai vị viện trưởng đại nhân này rồi. Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn hai vị viện trưởng đang đắc ý, lộ ra nụ cười tà ác. Hai vị viện trưởng đại nhân tạm thời còn chưa biết là ngay sau đó Cao Lôi Hoa kia sẽ ngấm ngầm gõ cây gậy trúc vào đầu họ. - Ấy da! Hai vị viện trưởng đại nhân, tôi có chút việc làm phiền hai vị. Là chuvện có liên quan đến chuyến đi đến Vong Linh cốc lần này. Cao Lôi Hoa cười cười nhìn hai vị viện trương đại nhân nói. - Chuyện về Vong Linh Cốc ấy hả? Không sao, cứ nói đi. Chỉ cần là việc có thể làm thì ta sẽ cố gắng hết sức . Phó viện trường Robinhood phản ứng rất mau lẹ, lời nói trước đó không lâu của Cao Lôi Hoa đã lập tức bị hắn đẩy trở lại. Hay cho một cái "chỉ cần", hơn nữa lại còn là "cố gắng hết sức" nữa chứ. Lão đem nguyên xi máy từ của Cao Lôi Hoa "luộc" lại thành của mình. (Từ đây có thể thấy vì sao nạn sách lậu ở thời đại này lại rầm rộ như thế!) - Đương nhiên, việc này nhất định các ngài có thể làm, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Cao Lôi Hoa cười hắc hắc nói với viện trưởng: - Hôm qua vì tôi bận quá nên quên mất không chuẩn bị một kiện trang bị quang minh hệ cho Nguyệt Nhi. Việc này, các ngài xem có thể giúp đỡ được không? Hai tay Cao Lôi Hoa không ngừng xoa xoa, cười hắc hắc đầy bỉ ổi với hai vị viện trưởng. Viện trưởng Solomond cau mày: - Cái này thì...trong lúc nhất thời mà bảo ta xuất ra trang bị quang minh hệ thì thực sự là khó khăn đấy, dù sao thì ta là pháp sư lôi hệ. Trên người cũng không có trang bị gì thuộc hệ quang minh cả. Robinhood vội vàng nói: - Đừng nhìn ta, ta là một Kiếm thánh phong hệ thì ta cần trang bị quang minh hệ làm quái gì. Ánh mắt của Cao Lôi Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào hai người. "Hừ hừ, nếu các ngươi không cho ta trang bị thì ta cứ ngắm các ngươi đến phát ngượng lên thì thôi, xem thử da mặt các ngươi dày hơn da mặt ta không?" - Được rồi, được rồi. Xem như là ta sợ ngươi rồi. Solomond bắt đắc dĩ tháo ra một cái bao cổ tay mà mình vẫn đeo với bộ dáng ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Cái bao cổ tay này tương đối là một trang bị quang minh thực dụng, trong số nhiều trang bị quang minh hệ thì cũng được xem là có chút danh tiếng. Tên của nó là "Quang Minh thủ hộ". Bên trên cái bao cổ tay này còn có thêm phòng ngự ma pháp cao cấp "Quang minh thuẫn" và trị liệu ma pháp "Trì dũ thuật". Đối với một ma pháp sư, đặc biệt là ma pháp sư dưới thánh giai mà nói, quang minh chi thuẫn này thực sự là rất có ích. Nguyên nhân là vì ma pháp trên trang bị đều là dạng thuẫn pháp. Bao cổ tay này là do Solomond chuẩn bị trang bị trước khi trở thành "thánh" cấp, sau khi lên thánh cấp rồi thì cũng không dùng tới nữa. Nhưng vì đeo lâu như thế đâm ra có nhiều cảm tình, nên nếu không phải vì Cao Lôi Hoa cứ nhìn lão như sói đói nhìn mồi thì lão cũng luyến tiếc chưa chắc xuất ra. - Được rồi, tuy rằng hơi cũ, nhưng cũng tạm được. Không còn thời gian rồi, không làm phiền các vị nữa. Cao Lôi Hoa cầm lấy bao cổ tay rồi chạy theo đội ngũ. "Phù, còn may còn may" Solomond hí hửng xoa xoa cái nhẫn trên tay mình: "Bảo bối này không bị hắn phát hiện ra." Robinhood cũng xoa xoa cái đai lưng, cũng lộ ra thần sắc tương tự. ********************************************** Nguyệt Nhi nhìn Cao Lôi Hoa bỗng nhiên lại chạy trở về, nghi hoặc hỏi - Ba, vừa rồi ba quay lại làm gì thế? - Hắc, nhìn xem chú cho cháu cái gì đây này. Cao Lôi Hoa đưa ra bao cổ tay quang minh kia, tuy rằng không biết bao cổ tay này cụ thể là dùng để làm gì, nhưng nếu là do Solomond mang trên tay thì nhất định là hàng tốt rồi. Pháp sư thánh cấp mà có thể mang thứ đồ rẻ tiền trên người thì có khác gì chuyện đi chơi gái mà cầm vài xu lẻ đâu chứ? Ai! - Oa! Là quang minh thủ hộ ư! Loại bao cổ tay này trên đại lục tổng cộng cũng chỉ có mười cái là cùng. Con mới chỉ gặp qua cái ở trên tay viện trưởng thôi. Nguyệt Nhi vui vẻ tiếp nhận cái bao cổ tay này, nàng lập tức nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên Cao Lôi Hoa hỏi: - Ba, cái này không phải là cái ở trên tay viện trưởng đấy chứ? - Nó đấy! Cao Lôi Hoa cười cười nói: - Chính nó đấy! - Ba... không phải là ba bắt chẹt viện trưởng đấy chứ. Nguyệt Nhi cảm thấy chuyện này có chút khó tin, nàng kỳ thực không thể nghĩ ra, vì cái gì mà hai vị viện trưởng đại nhân như thần linh kia lại có thể có thái độ tốt như thế với Cao Lôi Hoa. Quả thực là có điểm hơi thái quá... Tình hình này thì bao cổ tay này có đến chín phần là Cao Lôi Hoa bóp cổ siết họng viện trưởng mà lấy về rồi. - Này, này nói chú bắt chẹt là không đúng rồi! Cao Lôi Hoa búng cái lỗ tai của Nguyệt Nhi. - Phải nói là viện trưởng đại nhân rất quan tâm đến Nguyệt Nhi của nhà chúng ta, cứ nhất định dúi cho chú. Chú đã nói là không cần rồi, nhưng ông ấy cứ nhất định đưa nó cho chú. Thật là một vị viện trưởng quá tốt. Nguyệt Nhi à, sau này có gặp viện trưởng thì ngoan ngoãn gọi một tiếng gia gia nhé, đúng một cụ già quá tốt mà. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi đỏ hồng lên, tiếp nhận cái Quang minh thủ hộ, trong lòng không sao nghĩ ra được là vì cái gì mà hai vị viện trưởng đó căn bản là không thể nào quen biết Cao Lôi Hoa lại có thể đối xử quá tốt với Cao Lôi Hoa như vậy? Kỳ thực, hai vị viện trưởng đại nhân kia sở dĩ đối đãi với Cao Lôi Hoa "thiện lương" như vậy tất nhiên là có nguyên nhân. Đầu tiên là vì cái thực lực cấp bẩy của Cao Lôi Hoa. Tuy rằng Cao Lôi Hoa cũng chưa biểu hiện ra thực lực của mình thế nào, nhưng đều là ở bậc bẩy, hai vị viện trưởng kia tự nhiên có thể cảm thấy trên người Cao Lôi Hoa là khí thế của cường giả cấp bảy. Tiếp theo, hai vị viện trưởng tuổi tác nay đã cao. Nhưng hiện tại, Học viện Ma Võ Thánh Peter lại không có một cường giả bậc bẩy nào đến chống đõ cho. Đứa con Luke của Robinhood đã là một dạng thiên tài, nhưng cũng dừng ở bậc sáu đã nhiều năm. Bậc bảy, dù sao không phải nói có mà có được. Cho nên hai vị viện trưởng đều có suy nghĩ lôi kéo Cao Lôi Hoa về chung con thuyền Học viện Ma Võ Thánh Peter này. Học viện Ma Võ Thánh Peter nhất định phải có sự uy trấn và tài năng của thánh cấp mới tiếp tục có chỗ đứng tại thế giới này. - Cảm ơn cha. Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói với Cao Lôi Hoa. Không biết từ lúc nào, bọn trẻ đã muốn bỏ bớt cái chữ "vú em" trước tên của Cao Lôi Hoa đi. - Ngốc ạ, ta là vú em cơ mà. Là vú em thì còn cảm tạ ta làm gì. Cao Lôi Hoa cười vo đầu Nguyệt Khi. Nhớ lại lúc mới theo Tĩnh Tâm về nhà, khi Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn, câu đầu tiên chính là "công tử bột". Nói thật, thật sự rất khó so sánh Nguyệt Nhi ở thời điểm đó với Nguyệt Nhi bây giờ. Vong Linh Cốc cách Học viện Ma Võ Thánh Peter cũng không quá xa, nhưng bởi vì lần này đi đều là ma pháp sư nên tốc độ vẫn chậm lại. Đợi cho đến khi nhìn thấy mục tiêu thì đã là buổi chiều rồi. - Đạo sư Luke, giáo chủ Ngô Thiên, đạo sư Cao Lôi Hoa, các học sinh đều có chút mệt mỏi rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc được không? Diệp Diễm lau mồ hôi trên mặt nói với ba người bọn Cao Lôi Hoa. Ngô Thiên nhìn trời rồi gật gật đầu: - Thời gian cũng không còn nhiều nữa, mọi người nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút gì đi, một canh giờ sau chúng ta vào cốc. Hy vọng chúng ta không phải ở over night tại Vong Linh cốc, mà Vong Linh cốc dường như cũng không phải là nơi tốt để làm nhà nghỉ đâu. Ngô Thiên hài hước nói, nhưng câu nói hài hước của hắn cũng đề tỉnh mọi người. Thời gian trôi qua rất nhanh, nghỉ ngơi tốt thì sẽ không phải tốn phí thời gian. Đêm tối là thế giới của vong linh, ở lại qua đêm ở Vong Linh cốc sẽ không phải là một lựa chọn sáng suốt. Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi, tất cả học sinh lại đề nghị vào cốc. Ngô Thiên lộ ra một tia mỉm cười, sau đó gật gật đầu, ý bảo có thể vào cốc rồi. Cao Lôi Hoa kéo tay Nguyệt Khi đứng lên. Cao Lôi Hoa không thích Ngô Thiên, vì cái tên Ngô Thiên đẹp mã này rõ ràng rất có tâm kế. Ví dụ ngay như vừa rồi, một câu nói của hắn có vẻ hài hước nhưng trên phương diện tâm lý lại khiến học sinh khẩn trương hẳn lên. Cao Lôi Hoa nhẹ lắc đầu, quên đi, dù hắn có tâm kế đi nữa cũng không phải chuyện của mình. Chỉ cần Ngô Thiên không sử dụng cái tâm kế này với Cao Lôi Hoa thì mỗi sáng hắn vẫn sẽ bình yên làm cái động tác khoái khẩu thứ tự của đời người trong căn phòng nhỏ xinh xắn. Cao Lôi Hoa vỗ về Nguyệt Nhi: - Phải vào cốc rồi. Chuẩn bị tốt chưa? Nguyệt Nhi thấp giọng nói: - Cha, con có hơi sợ. Nghe nói ở trong Vong Linh cốc đều là xương khô. - Đừng sợ, còn có ta ở đây cơ mà. Cao Lôi Hoa cười, siết chặt tay Nguyệt Nhi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]