Từ Viện Sơ sau 5 tiếng ngồi xe cuối cùng cũng đã về đến quê, nhìn ngôi nhà xa lạ trước mắt, chỉ thấy nhớ ngôi nhà cũ đã gắn bó nhiều năm mà thôi.
Đây là ngôi nhà của ông bà nội cô để lại, hiện đang bỏ không, chủ yếu chỉ làm nơi thờ hương quả tổ tiên, vài ngày chú bác sẽ sang quét don một lần.
"Chị Lan, em nấu cơm rồi, chị và cháu tí sang nhà em ăn cơm."
"Con chào thím." Từ Viện Sơ nhìn thấy Thím Út liền chào hỏi, chú thím cô nhà ngay bên cạnh, chắc là nghe thấy tiếng oto nên đi sang.
"Đi đường có mệt không? tắm rửa đi rồi sang thím." Ngọc Tầm khuôn mặt hiền lành nhìn Từ Viện Sơ, quê bọn họ tuy nghèo, nhưng lại giàu tình cảm, đối với anh em họ hàng đều dùng sự chân thành. Việc khó khăn của nhà Viện Sơ bọn họ không có khả năng giúp được, chỉ có chút tình cảm này thôi.
"Con khỏe lắm thím." Từ Viện Sơ mỉm cười trả lời, đem đồ đạc vào trong nhà, dù không thích nhưng sau này nơi đây chính là nhà của cô rồi, cái gì rồi cũng sẽ quen, bạn bè lâu rồi cũng sẽ thân "Viện Sơ cố lên đừng buồn". Miệng nói vậy nhưng nước mắt lại rơi, không sao kìm lại được.
"Viện Sơ cậu về đến quê rồi à?"
Từ Viện Sơ nhấc điện thoại lên nghe, đầu bên kia là giọng nói của Cố Minh Thần vang lên, cô cố gắng kìm nước mắt trả lời lại.
"Ừm, tôi về tới nhà rồi, cậu hôm nay đi học vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-truc-ma/2821561/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.