Từ Viện Sơ mang theo khuôn mặt ấm ức đi vào thang máy, trước khi thang máy kịp đóng cửa có bàn tay kịp giữ lại, khiến cửa thang máy lần nữa mở ra.
"Ai cho cậu vào đây!" Nhìn thấy Cố Minh Thần đi vào bên trong, Viện Sơ giọng không vui lên tiếng.
"Mình đưa cậu về." Mặc kệ vẻ mặt không vui của cô, Cố Minh Thần vẫn muốn đưa cô về phòng.
Cô cũng không hiểu vì sao trong lòng lại không vui, chỉ là nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy ấm ức, cậu ta vì chuyện cô không ra tiễn mình năm đó, mà tuyệt tình như vậy, mấy tháng đầu một mình kiên trì tập đi, cô thực sự rất muốn nói chuyện cùng Cố Minh Thần, không hiểu sao lại nhớ tới những lúc cậu ta giúp mình đeo giày, bôi thuốc.
Cố Minh Thần ngắm nhìn gương mặt vẫn luôn ở trong trí nhớ của mình, ánh mắt hiện lên tia ôn nhu, nếu cô ấy đã không muốn nói cho anh biết, vì sao mà chân lại thành ra như vậy, anh có thể gọi hỏi trực tiếp dì Lan, chỉ là Viện Sơ rất sợ đau, những tháng ngày đó anh lại không thể bên cạnh an ủi cô ấy.
Hai người cùng bước ra khỏi thang máy, một người mặt bí xị đi đằng trước, một người khuôn mặt dịu dàng đi phía sau, khiến tất cả những người dưới sảnh đều mang theo nghi vấn tò mò nhìn theo.
"Viện Sơ, ở đây chờ mình một lát, mình đi lấy xe sẽ ra ngay." Ra tới cửa Minh Thần dặn cô đứng chờ mình, sau đó quay người đi về hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-truc-ma/2821540/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.