Trong phòng khách nhà họ Sở, thấy Sở Mai Dung tỉnh lại, Sở Kinh Quốc và Đổng Xuyên đều cực kỳ mừng rỡ.
Trước kia khi Sở Mai Dung bị bệnh, ít nhất là một ngày một đêm mới có thể tỉnh lại trong trạng thái đóng băng.
Nhưng bây giờ Diệp Phong chỉ hôn cô mấy phút đã có hiệu quả.
Bây giờ Sở Kinh Quốc ngoài cảm thấy vui mừng thì còn cảm thấy áy náy, biết mình vừa rồi hiểu lầm Diệp Phong.
Ở một bên khác, sau khi Sở Mai Dung mở mắt ra lập tức nhìn thấy Diệp Phong gần trong gang tấc, mắt cô không khỏi mở to.
Sau đó cô lại cảm nhận được như có thứ gì đó nóng hổi ở trên môi mình, hòa tan giá lạnh thấu xương.
Lúc này Diệp Phong cũng nhận ra Sở Mai Dung đã tỉnh nhưng vẫn chưa kết thúc việc chữa trị, cậu chỉ đành tiếp tục dùng môi lưỡi mình “tham lam” chiếm hữu.
Cả người Sở Mai Dung run lên khi đối diện với “sự tấn công” mãnh liệt của Diệp Phong, đầu óc trống rỗng, không rõ rốt cuộc mình đang ở hiện thực hay ảo giác.
Qua thêm mấy phút nữa, khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung tạm thời đã được Diệp Phong áp chế, lúc này cậu mới chủ động buông đôi môi Sở Mai Dung ra, đồng thời đỡ cô đứng lên.
Lúc này Sở Mai Dung mới hoàn hồn, miệng há to đến mức có thể nhét được một quả trứng, không thể chỉ tay vào Diệp Phong: “Diệp Phong, vừa rồi anh lưu manh… với em! Đồ háo sắc!”
Diệp Phong cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tong-su/2523679/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.