Chương trước
Chương sau
Nếu giữa các hãng xe Santana, Chery, Geely, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe Ferrari thì nó sẽ nổi bật giữa đám đông, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Nhưng nếu ngược lại, giữa một đống xe sang như BMW, Mercedes-Benz, Porsche, một chiếc xe đạp OFO màu vàng bất ngờ xuất hiện thì thật điên rồ và cực kỳ nổi bật.

Trong khoảnh khắc, đám con cháu nhà giàu ở cổng câu lạc bộ Thanh Đằng đều bị khí thế của Diệp Phong làm cho chấn động, chết lặng trợn mắt há mồm.

Một lúc lâu sau, mới có người định thần lại, nói với Hoa Anh Kiệt: “Cậu chủ Hoa, người này là anh mời đến sao? Hắn đang hạ thấp đẳng cấp của chúng ta đấy!”

“Này... đây không phải là Diệp Phong, thiên tài toán học lớp 12-6 à? Nghe nói mấy ngày trước cậu ta rất nổi tiếng, thậm chí còn từ chối cả đề nghị của hiệu phó trường đại học Giang Nam!”, có người tiết lộ thân phận của Diệp Phong.

“Hừ! Dù cậu ta trúng tuyển vào trường đại học Thanh Bắc thì sao chứ? Sau khi tốt nghiệp, cùng lắm là làm một người làm công ăn lương cao cấp mà thôi, thuộc hạ của bố tôi thậm chí có cả sinh viên trường Harvard và Yale!”, có người khinh thường nói.

Sau khi nghe thấy lời này, đám con nhà giàu xung quanh đều gật đầu tán đồng.

Trong thời đại ngày nay, nhà nghèo khó sinh quý tử!

Tài nguyên quý hiếm trong xã hội đã sớm bị lũng đoạn từ đời trước.

Ngay cả những người có thiên phú vượt trội cũng chỉ có thể trở thành người giỏi nhất trong số những người bình thường nếu họ cố gắng hết sức, họ không thể vượt qua giai cấp và chen chân vào xã hội thượng lưu.

Còn những nam nữ thanh niên có thể xuất hiện ở đây đều sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù điểm kém xa Diệp Phong, nhưng cũng có thể thông qua đủ các cách khác nhau để nhập học ở những trường nổi tiếng trong và ngoài nước!

Sau khi tốt nghiệp, họ không cần lo lắng về công việc, chỉ cần trở về kế thừa gia sản là được!

Trong mắt họ, dù điểm số của Diệp Phong có xuất sắc đến đâu thì cậu cũng không phải người cùng một thế giới với họ.

Do đó bọn họ không hiểu tại sao Hoa Anh Kiệt lại đột nhiên mời Diệp Phong tới dự bữa tiệc tối nay.

Lúc này, khóe miệng Hoa Anh Kiệt nở một nụ cười quỷ dị, ôm chặt lấy eo thon của Tô My, nói với mọi người xung quanh:

“Ha ha... Loại dân nghèo sống trong khu ổ chuột thì sao có thể ngang hàng với chúng ta? Hôm nay tôi đưa cậu ta tới đây chỉ để trút giận cho bạn gái Tô My của tôi, nhân tiện làm bẽ mặt cậu ta mà thôi!”

Vừa nói xong, người xung quanh nghi ngờ hỏi: “Cậu chủ Hoa, chuyện là thế nào?”

Ngay sau đó, Hoa Anh Kiệt thấp giọng nói nhỏ mấy câu.

Đám con nhà giàu kia nghe vậy, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt “Thì ra là vậy”, giơ ngón tay cái lên với Hoa Anh Kiệt, khen ngợi:

“Cậu chủ Hoa, chiêu này thật cao minh! Sau này Diệp Phong e rằng sẽ mất hết thể diện, hoàn toàn trở thành trò cười!”

“Ha ha... Cậu chủ Hoa, lần này anh phải cho tên khốn đó một bài học nhớ đời!”, có người mỉm cười nham hiểm nói.

“Được rồi! Xử lý một nhân vật nhỏ bé như Diệp Phong, đối với cậu chủ Hoa thì dễ như nghiền nát một con kiến !”

...

Nghe thấy mọi người tâng bốc mình, tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng Hoa Anh Kiệt đã hơi lâng lâng.

Tô My ở bên cạnh cọ bầu ngực mềm mại của mình vào cánh tay gã, giọng điệu quyến rũ nói:

“Chồng ơi, em biết anh lần này tốn rất nhiều sức để trút giận cho em, anh là tuyệt vời nhất! Tối nay, em đã chuẩn bị cho anh một ‘bất ngờ’ nho nhỏ, anh muốn dùng tư thế nào cũng được!”

Thấy bộ dạng dâm đãng của Tô My, Hoa Anh Kiệt cảm thấy bụng dưới nóng ran, hắn vỗ mạnh vào mông cô ta, nói: “Hừ... Tiểu yêu tinh, đến lúc đó đừng có mà xin tha! Đi thôi, chúng ta vào trước!”

Dứt lời, cả nhóm người vênh váo bước vào câu lạc bộ.

Khoảng nửa phút sau, Diệp Phong đạp một chiếc xe đạp màu vàng tới cửa câu lạc bộ, cậu nhanh chóng đỗ xe ở ven đường, rồi đi lên sảnh tiệc ở tầng hai.

Sảnh tiệc rất rộng, hơn năm trăm mét vuông, trang trí bên trong vô cùng xa hoa, sang trọng.

Lúc này, hàng trăm nam nữ trẻ tuổi tập trung bên trong, ăn mặc sang trọng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, đứng thành từng nhóm nhỏ trò chuyện rôm rả.

Dù đều là học sinh lớp mười hai trường trung học Tô Hành, khuôn mặt chưa hết nét trẻ con, nhưng khung cảnh này chẳng khác gì giới thượng lưu trong phim.

Diệp Phong mặc một bộ đồng phục học sinh xuất hiện trong sảnh tiệc, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Trang phục của cậu thực sự quá “nổi bật”, không phù hợp với bầu không khí ở đây, rất nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc, xì xào bàn tán về thân phận của Diệp Phong, thậm chí còn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng Diệp Phong phớt lờ chẳng thèm quan tâm, sải bước đi vào trong.

Những cô gái gần cậu theo bản năng lùi lại vài bước, như thể cậu mắc một loại bệnh truyền nhiễm nào đó!

Trong lúc nhất thời, Diệp Phong hoàn toàn bị cô lập.

Nhưng cậu mặc kệ, dù sao bữa tiệc tổ chức theo hình thức tiệc buffet, cậu đi tới bên cạnh bàn ăn, hoàn toàn không để ý hình tượng, xắn tay áo lên bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Nhìn thấy điệu bộ của cậu, khuôn mặt đám con cháu nhà giàu xung quanh càng hiện rõ vẻ chán ghét.

Dù món ăn ở đây đều do đầu bếp của nhà hàng ba sao Michelin đặc biệt mời tới nấu, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là những món ăn tầm thường, sao có thể không để ý hình tượng như Diệp Phong được chứ?

...

Ngay cả trong đám con cháu nhà giàu này cũng phân ra nhiều tầng lớp khác nhau.

Lúc này, có mười mấy nam nữ thanh niên vây xung quanh Hoa Anh Kiệt, có thể coi là nhóm người vinh dự nhất.

Một thanh niên khá sành điệu, đeo khuyên tai, tóc nhuộm màu xám khói, từ xa nhìn Diệp Phong nói: “Cậu chủ Hoa, tên kia không phải là quỷ chết đói đầu thai đấy chứ, mấy kiếp chưa được ăn uống gì sao?”

“Ha ha ha...”

Nghe vậy, Hoa Anh Kiệt cười lớn, nói:

“Chu Trạch, tên đó từ khi sinh ra tới giờ chắc chưa từng được ăn ngon, cuối cùng cũng có cơ hội, tất nhiên phải ăn no! Nhưng mà... Cậu ta ăn sung sướng bao nhiêu, lát nữa tôi sẽ khiến cậu ta khóc thảm thiết bấy nhiêu!”

“Có điều, cậu chủ Hoa, lần này cậu chịu chi thật đấy, thậm chí còn bỏ tiền tổ chức một bữa tiệc trong câu lạc bộ Thanh Đằng! Tôi nghe bố tôi nói rằng đây là câu lạc bộ cao cấp nhất Tô Hành, chi phí bữa tiệc tối nay chắc cũng khoảng mấy trăm nghìn tệ nhỉ!”, gã đàn ông sành điệu Chu Trạch nói.

“Chỉ là chuyện nhỏ! Chỉ cần mọi người đều vui vẻ là được!”, Hoa Anh Kiệt hờ hững nói.

Nghe giọng điệu bình tĩnh này, đám người xung quanh càng tâng bốc hắn nhiều hơn.

“Ha ha ha...”

Đột nhiên, Chu Trạch nở nụ cười dâm đãng, nói: “Cậu chủ Hoa, tôi nghe nói giám đốc của câu lạc bộ Thanh Đằng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp! Hôm nay cậu đã tiêu phí ở đây nhiều như vậy, mời cô ấy đến đây uống vài ly với cậu cũng không quá đáng nhỉ!”

Không ngờ Hoa Anh Kiệt nghe vậy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, nghiêm nghị nói: “Chu Trạch, ăn nói cẩn thận! Nếu người ngoài nghe thấy lời của cậu thì e rằng bố của cậu ra mặt cũng không bảo vệ được cậu đâu!”

"Cái gì?"

Nghe thấy gã nói vậy, trên mặt đám người trong sảnh đều đầy vẻ kinh ngạc.

Phải biết rằng, mặc dù nhà Chu Trạch không thể coi là gia đình hạng nhất ở Tô Hành, nhưng bố hắn cũng là đại gia với giá trị con người gần trăm triệu tệ, một giám đốc câu lạc bộ sao có thể so sánh được!

Bên kia, Chu Trạch cũng không phục, ngẩng cao đầu nói:

“Cậu chủ Hoa, sao lại chuyện bé xé ra to như vậy? Không phải chỉ là một con điếm thôi sao? Tôi đã thấy loại giám đốc làm quan hệ công chúng này nhiều rồi, cậu bỏ ra mấy trăm nghìn tệ ở đây đảm bảo cô ta sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường, tùy cậu muốn làm gì thì làm!”

“Chu Trạch, hồ đồ!”

Hoa Anh Kiệt khiển trách: “Cậu có biết ông chủ đằng sau thực sự của câu lạc bộ Thanh Đằng là...”

Nói đến đây, Hoa Anh Kiệt cố ý dừng một chút, nhìn vẻ mặt mong đợi của đám người xung quanh, hắn gợi hứng thú xong mới chậm rãi nói ra ba chữ:

"Chiến... Thiên... Qua!"

...

Vừa dứt lời, Chu Trạch ban nãy còn hống hách, khuôn mặt bỗng lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí trên trán còn toát mồ hôi hột, cả người run rẩy, ấp úng hỏi:

“Cậu... Cậu chủ Hoa, Chiến Thiên Qua mà cậu nói chính là anh hùng Chiến gia ở thế giới ngầm sao?”

“Hừ... cả Tô Hành này còn có Chiến Thiên Qua thứ hai hả?”

Hoa Anh Kiệt trầm giọng nói: “Giám đốc Đổng quả thực rất đẹp, nhưng cô ta là người của Chiến gia! Nghe đồn nửa năm trước có mấy ông chủ từ tỉnh Tây Sơn đến đây tiêu xài, sau khi nhìn thấy giám đốc Đổng, bọn họ vô cùng kinh ngạc... Ra giá mười triệu tệ phí bao nuôi!

Giám đốc Đổng không đồng ý, không ngờ những ông chủ đó lại muốn động tay động chân với cô ta! Kết quả đêm hôm đó, đám người này đều bị chặt đứt tay chân, ném xuống hồ Hồ Tử, nếu không phải có người cứu thì đã mất mạng rồi!”

Nghe Hoa Anh Kiệt kể chuyện, Chu Trạch sợ hãi rụt cổ lại.

“Cho nên... Mặc dù giám đốc Đổng xinh đẹp tuyệt trần, cả thành phố Tô Hành này không đến mười nghìn thì cũng có tới tám nghìn người có hứng thú với cô ta, nhưng đã lâu như vậy mà tôi chưa từng nghe nói có người nào hái được bông hoa hồng xinh đẹp nhất này!”

Hoa Anh Kiệt vừa giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, vừa cười nói: “Sắp đến giờ rồi, tôi mời mọi người đi xem kịch hay!”

Sau đó, trong mắt Hoa Anh Kiệt lóe lên vẻ u ám, hắn giơ tay gọi một người phục vụ tới, ghé vào tai anh ta thì thầm gì đó, sau đó chỉ về phía Diệp Phong.

Người phục vụ lập tức hiểu ra, vội vàng đi ra ngoài.

“Reng... reng... reng...”

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phong đột nhiên rung lên, cậu lấy ra xem thì hóa ra là tin nhắn của Đường Đường:

“Diệp Phong, tối nay anh rảnh không? Tôi muốn đến nhà anh chơi!”

Nhìn thấy tin nhắn này, Diệp Phong sửng sốt.

Thật ra từ hôm sau khi gặp Đường Đường, Diệp Phong đã biết thân phận thực sự của cô ấy chính là ngôi sao nổi tiếng Đường An Ni!

Khi hai người chào tạm biệt, Đường An Ni từng nói cô ấy sẽ quay lại tìm cậu, nhưng Diệp Phong cho rằng cô ấy chỉ buột miệng nói vậy, không ngờ chưa bao lâu mà cô ấy đã chủ động tìm tới.

“Tôi đang tham gia buổi họp lớp, có thể sẽ về rất muộn!” Diệp Phong trả lời.

Không ngờ, Đường An Ni rất nhanh đã trả lời tin nhắn: “Ôi! Tôi đã lâu không tham gia họp lớp, tôi có thể cùng tham gia cho vui được không?”

Diệp Phong: “À... e rằng không tiện lắm!”

Đường An Ni: “Diệp Phong, có phải anh không hoan nghênh tôi không? (icon đáng thương) (icon đáng thương) "

Thấy Đường An Ni gửi icon đáng thương, Diệp Phong không ngờ cô ấy còn đáng yêu như vậy.

Diệp Phong: “Tôi thì không sao, nhưng Đường Đường, cô là ngôi sao nổi tiếng Đường An Ni đúng không? Nếu cô công khai xuất hiện bên ngoài, có phải sẽ có ảnh hưởng xấu không?”

Đường Đường: “Ha ha... Diệp Phong ngốc, cuối cùng anh cũng nhận ra tôi rồi sao? Lần trước anh không đếm xỉa đến tôi, suýt chút nữa khiến tôi tức giận chính mình đấy! Mau gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi cải trang một chút là được!”

...

Do dự một lát, Diệp Phong vẫn gửi địa chỉ câu lạc bộ cho Đường An Ni.

Nhưng khi Diệp Phong đang chuyên tâm soạn tin nhắn, đằng sau có một người phục vụ bê một chai rượu vang trên khay, lén lút đi về phía cậu.

“Thưa anh!”

Người phục vụ đột nhiên gọi, Diệp Phong vô thức quay người lại.

Tuy nhiên, ngay sau đó, người phục vụ đã chủ động ‘tấn công’, đập mạnh khay rượu về phía khuỷu tay Diệp Phong.

“Ầm!”

“Loảng xoảng!”

Một giây sau, rượu vang trên khay rơi xuống đất vỡ vụn, rượu đỏ sẫm chảy tràn mặt sàn, ngay cả quần của Diệp Phong cũng bị nhuốm đỏ.

Lúc này, người phục vụ chỉ vào Diệp Phong, vu khống: “Thưa anh, sao anh lại đột nhiên đụng phải tôi, làm đổ chai rượu vang rồi!”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.