Chương trước
Chương sau
Trong sảnh tiệc, Đổng Minh Nguyệt đứng trước mặt Diệp Phong, luôn duy trì tư thế cúi đầu.

Cảnh tượng này tạo thành cú đả kích thị giác chưa từng có với mọi người có mặt ở đây.

Giống như một tảng đá lớn đập vào mặt hồ phẳng lặng, dấy lên sóng gió lớn trong lòng bọn họ!

Phải biết rằng, Đổng Minh Nguyệt không phải giám đốc của câu lạc bộ bình thường, người chống lưng cho cô ấy là Chiến Thiên Qua - anh hùng thế giới ngầm của Tô Hành!

Toàn bộ thành phố Tô Hành, e rằng không có mấy người có thể khiến cô ấy hạ thấp thân phận, cúi người như vậy!

Nhưng bây giờ, trước mặt Diệp Phong, người tầm thường nhất trong sảnh tiệc, cô ấy lại cúi cái đầu cao quý của mình xuống, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đột nhiên, tất cả đám con nhà giàu trong sảnh tiệc đều vươn cổ nhìn về phía Diệp Phong.

Tuy nhiên, một giây sau, Đổng Minh Nguyệt khẽ mở đôi môi đỏ, dùng giọng điệu cung kính dị thường nói với Diệp Phong:

“Ông chủ, cậu tới rồi! Sao không thông báo trước một tiếng cho tôi, Minh Nguyệt có thể sắp xếp cho cậu!”

“Ầm!”

Lời nói của Đổng Minh Nguyệt như sét đánh ngang tai mọi người, thậm chí còn đả kích cực mạnh, gần như làm đảo lộn thế giới quan của họ!

Đổng tử của mọi người đột nhiên co rút lại như kim châm, miệng há to như có thể nuốt cả một quả trứng gà, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Hoa Anh Kiệt - người đứng ở vị trí gần nhất cảm thấy trái tim mình như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, hắn không thở nổi, sắp nghẹt thở tới nơi.

Ông... Ông chủ?

Đùa gì thế?

Tại sao giám đốc Đổng lại gọi tên nghèo hèn Diệp Phong này là ông chủ?

Hoa Anh Kiệt thậm chí còn tự hỏi liệu hắn có phải đang tham gia một trò chơi ngu xuẩn nào đó hay không, chỉ có thế mới có tình tiết hoang đường như vậy!

...

“Chị Minh Nguyệt, không phải tôi đã nói chị không cần khách khí như vậy rồi sao?

Diệp Phong cười nói, đồng thời đưa tay đỡ Đổng Minh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu để cô ấy đứng thẳng lên.

Trước đó khi Đổng Minh Nguyệt suýt ngã nhào, Hoa Anh Kiệt muốn đỡ cô ấy, nhưng Đổng Minh Nguyệt tỏ vẻ chán ghét, như thể Hoa Anh Kiệt mắc bệnh truyền nhiễm nào đó, sợ hãi tránh né.

Nhưng bây giờ, thay vì từ chối sự động chạm của Diệp Phong, dáng vẻ Đổng Minh Nguyệt như vừa mừng vừa lo.

Địa vị của hai người họ trong mắt Đổng Minh Nguyệt được phân biệt trên dưới rõ ràng!

Lúc này, trái tim của Hoa Anh Kiệt đập thình thịch, một dự cảm chẳng lành cứ thế lan ra khắp toàn thân hắn.

"Ừng ực!"

Hắn chật vật nuốt nước bọt, cơ mặt ở khóe mắt giật giật, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Hoa Anh Kiệt chỉ biết giám đốc của câu lạc bộ Thanh Đằng họ Đổng, nhưng không biết tên thật của cô ấy.

Mà vừa rồi lúc Diệp Phong bị hãm hại, đã từng gọi người tới cứu viện, hình như người đó là ‘chị Minh Nguyệt’.

Chẳng lẽ ‘chị Minh Nguyệt’ trong miệng Diệp Phong chính là giám đốc Đổng trước mặt sao?

Vậy thì hơi rắc rối rồi!

Ngay khi Hoa Anh Kiệt đang không ngừng suy đoán, vẻ mặt Đổng Minh Nguyệt nghiêm túc, cung kính nói với Diệp Phong:

“Ông chủ, tôn ti khác biệt, cậu là chủ sở hữu của câu lạc bộ Thanh Đằng, Minh Nguyệt kính trọng cậu như vậy là lẽ đương nhiên!”

“Cái gì?”

Nghe vậy, đám con nhà giàu trong sảnh tiệc đều trợn tròn mắt!

Vừa nãy bọn họ rất ngạc nhiên khi Đổng Minh Nguyệt gọi Diệp Phong là ‘ông chủ’.

Nhưng trong lòng vẫn giữ ‘định kiến’, cho rằng Diệp Phong chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, nhất định có hiểu lầm gì đó.

Nhưng bây giờ, Đổng Minh Nguyệt đã nói rất rõ ràng!

Chủ sở hữu câu lạc bộ Thanh Đằng!

Mấy chữ này giống như một cây đinh thép, đâm vào tai của tất cả những người có mặt.

Trong lúc nhất thời, đám con nhà giàu tụ tập thành từng nhóm nhỏ, xì xào bàn tán:

“Mẹ kiếp! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Sao Diệp Phong có thể là chủ câu lạc bộ Thanh Đằng?”

“Câu lạc bộ Thanh Đằng này là câu lạc bộ cao cấp nhất ở Tô Hành, trị giá ít nhất cũng mấy trăm triệu tệ đấy!”

“Mấy trăm triệu tệ ư? Cậu cũng quá coi thường nơi này rồi! Ven hồ Tây Tử tấc đất tấc vàng, có một khu đất riêng rộng như vậy, chỉ riêng mảnh đất này đã hơn mấy trăm triệu! Còn các phòng VIP ở trên tầng, các bức tranh của các danh họa nổi tiếng đều là thật, tổng cộng phải đến con số trên trời, ít nhất hai đến ba tỷ!”

Nghe những lời này, một người nào đó trong sảnh tiệc há hốc mồm nói: “Trời ạ! Giá trị của Diệp Phong không phải có thể so sánh với bố của Hoa Anh Kiệt sao?”

...

Tục ngữ có câu, vật theo đồng loại, người phân theo nhóm.

Bạn của triệu phú mười triệu tệ thì cũng là triệu phú mười triệu tệ, bạn của tỷ phú hàng tỷ cũng là tỷ phú hàng tỷ!

Mặc dù đám con cháu nhà giàu đến dự tiệc đều có gia cảnh phi thường, nhưng giá trị của bố mẹ họ cũng chỉ từ hàng chục đến hàng trăm triệu tệ.

Nên mặc đù bọn họ cũng có thể được coi là con nhà giàu nhưng cũng không thuộc loại đẳng cấp nhất.

Hai, ba tỷ là cũng một con số trên trời với họ!

Trong mắt họ, Diệp Phong - người mặc bộ đồng phục học sinh cũ nát và đi một chiếc xe đạp màu vàng đã biến thành một ông chủ có giá trị con người mấy tỷ tệ, điều này thực sự khiến họ khó có thể chấp nhận được.

Lúc này, có người nghi ngờ hỏi: “Hả? Trước đó không phải cậu chủ Hoa nói ông chủ đứng sau câu lạc bộ này là anh hùng thế giới ngầm Chiến Thiên Qua sao? Tại sao bây giờ lại biến thành Diệp Phong?”

“Ha ha... Theo tôi thấy, lời nói của Hoa Anh Kiệt không đáng tin lắm! Chắc không phải là muốn giả bộ ở trước mặt chúng ta, nên mới nói bậy đấy chứ?”, có người không chút kiêng dè nói.

“Suỵt... Nhỏ giọng thôi, cậu chủ Hoa ở ngay đằng trước, để cậu ta nghe thấy thì không hay đâu!”

“Hừ! Tôi không sợ Hoa Anh Kiệt, bố tôi là lãnh đạo thực quyền của Sở Xây dựng, bố của Hoa Anh Kiệt muốn mua đất phải xin phép bố tôi, cậu ta không dám đắc tội với tôi!”

“Đúng vậy! Bình thường ở trường học cậu ta quen giả bộ, được một đám người tâng bốc, cậu ta thật sự cảm thấy mình lợi hại rồi sao? Làm trò cả nửa ngày hóa ra cậu ta chỉ là một kẻ dối trá chỉ biết khoác lác!”

Tục ngữ có câu giậu đổ bìm leo, tất cả lời châm chọc này đều truyền vào trong tai Hoa Anh Kiệt.

Giờ khắc này, sắc mặt Hoa Anh Kiệt tái nhợt, toàn thân run rẩy vì tức giận, nắm đấm siết chặt vì tức giận, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng hắn lại không ý thức được.

Lúc này, Đổng Minh Nguyệt quay lại, chỉ vào Hoa Anh Kiệt đang ở bên cạnh và hỏi Diệp Phong: “Ông chủ, người này là bạn của cậu à?”

“Ha ha... Chị Minh Nguyệt, tôi không xứng làm bạn với người như cậu chủ Hoa! Vừa rồi tôi làm vỡ chai rượu Lafite năm 82, cậu chủ Hoa muốn tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi!” Diệp Phong hờ hững nói, nhưng khóe miệng lại mơ hồ nở một nụ cười.

"Cái gì?"

Sau khi nghe vậy, sắc mặt của Đổng Minh Nguyệt thay đổi rõ rệt, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ.

Đùa gì thế?

Đừng nói chỉ là một chai Lafite, cho dù Diệp Phong có đập nát câu lạc bộ Thanh Đằng cũng không thành vấn đề!

Bởi vì câu lạc bộ Thanh Đằng này vốn là tài sản riêng của cậu.

Bây giờ Hoa Anh Kiệt yêu cầu Diệp Phong dập đầu xin lỗi, dù Diệp Phong không nói gì thì Đổng Minh Nguyệt với tư cách là thuộc hạ của cậu, sao có thể nhẫn nhịn được?

Ở bên kia, cảm nhận được sự tức giận của Đổng Minh Nguyệt, trên trán Hoa Anh Kiệt toát mồ hôi hột, nhưng hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc!

Bởi vì hắn biết rõ ông chủ đứng sau câu lạc bộ này là Chiến Thiên Qua, sao có thể dễ dàng đổi chủ chứ?

Một giây sau, Hoa Anh Kiệt không cam tâm nhìn Đổng Minh Nguyệt, dè dặt hỏi:

“Giám đốc Đổng, theo tôi được biết, chủ của câu lạc bộ Thanh Đằng là Chiến gia! Sao có thể là Diệp Phong? Trong này có phải có hiểu lầm gì không? Nhất định là cô nhận nhầm người đúng không?”

Vừa nói xong, đôi mày lá liễu của Đổng Minh Nguyệt nhíu chặt, giọng điệu lạnh như băng:

“Hừ... Hoa Anh Kiệt, cậu nghĩ cậu là ai mà dám nghi ngờ lời nói của tôi? Vài ngày trước, Chiến gia đã tặng câu lạc bộ Thanh Đằng cho cậu Diệp, chẳng lẽ còn cần cậu đồng ý sao? Cậu dám khiêu khích ông chủ của chúng tôi ở trong câu lạc bộ Thanh Đằng, chán sống rồi sao?”

Nhìn thấy Đổng Minh Nguyệt, người có vẻ ngoài quyến rũ và dịu dàng, lại thể hiện vẻ mạnh mẽ như vậy, Diệp Phong nhướng mày, ngược lại còn hơi ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Đổng Minh Nguyệt đã nói giúp cho cậu như vậy, trong lòng Diệp Phong vẫn vô cùng hưởng thụ.

Nhưng nghe xong lời này, Hoa Anh Kiệt thật sự bỏ cuộc, đôi mắt của hắn bỗng lờ đờ, vẻ mặt không khó tin, môi mấp máy, nhìn về phía Diệp Phong lẩm bẩm:

"Không! Không thể nào! Diệp Phong, cậu chỉ là một học sinh nghèo bình thường mà thôi, với thân phận của Chiến gia, sao có thể chắp tay nhường câu lạc bộ cho cậu! Tại sao?”

Những lời của Hoa Anh Kiệt đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người trong sảnh tiệc.

Nhất thời, vô số ánh mắt tập trung trên người Diệp Phong.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.