Theo thanh âm nhẹ nhàng của Lý Tử Mai vang lên, ánh mắt của Từ Tiểu Tuệ không tự chủ được mở to một chút, nhìn Hứa Thanh.
Không thể trách nàng không nhận ra, thật sự là Hứa Thanh trong trí nhớ của nàng là một người tràn đầy bụi đất, bộ dạng vô cùng dơ bẩn.
Nhưng hôm nay, người đứng ở ngoài cửa phòng sạch sẽ, dáng người cao ngất, mái tóc đen dài được thả tự nhiên ở phía sau, lộ ra vẻ tự nhiên khó tả, nhất là khuôn mặt đủ để cho người ta trầm mê vào trong đó.
Vô cùng tuấn tú.
Gương mặt giống như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, dưới một đôi mày kiếm là một đôi mắt dài nhỏ, u ám thâm sâu, lơ đãng toát ra tinh quang cùng với lực lượng linh năng trên người, khiến người ta không dám xem thường.
- Là ta.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
Khuôn mặt Từ Tiểu Tuệ ửng đỏ, cầm lấy chén rượu uống một hơi để che giấu chấn động trong nội tâm.
Chu Thanh Bằng cười ha ha tiến lên nghênh đón.
- Hứa Thanh sư đệ, tới đây ngồi xuống.
Nhìn bọn họ, Hứa Thanh chắp tay lễ độ, sau đó đi tới ngồi ở một bên, ánh mắt cũng đảo qua ba người, so với sự lạnh lùng hung tàn trong tông môn, nhóm ba người đệ tử cùng nhập môn với hắn rõ ràng vẫn còn lưu lại một chút nét ôn lương.
Nhưng hiển nhiên, hoàn cảnh của tông môn cũng có ảnh hưởng đối với bọn họ, như Chu Thanh Bằng nhìn như rạng rỡ, nhưng trong thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-vuong/3749657/chuong-166.html