Giờ phút này đã là buổi chiều, gần tới hoàng hôn.
Những ánh chiều tà tung bay ở trên con đường nhỏ xuống núi cũng đang dần dần ảm đạm.
Hứa Thanh đeo hộp gấm trên lưng, quan sát sắc trời, trong đầu nhớ lại những lời nói của người tu sĩ mặt tròn, nhận thức của hắn đối với Thất Huyết Đồng đã trở nên rõ ràng hơn một chút.
Hắn biết rõ chủ thành này nhìn như có trật tự, nhưng trên thực tế cất giấu hung hiểm cực lớn, nhất là ban đêm, nguy hiểm đến từ bốn phía lại càng lớn, luôn có người muốn cuộc sống của mình trở lên tốt hơn, cho nên lựa chọn lộ ra răng nanh với người bên ngoài.
Điều này không có đúng với sai.
Nhưng Hứa Thanh không muốn mình trở thành vật bồi dưỡng cho người khác có cuộc sống tốt hơn, vì vậy hắn sờ lên hộp gấm phía sau, chuẩn bị tìm một nơi âm u không người phát hiện, thu vào trong túi trữ vật của mình.
Vì vậy hắn bước nhanh hơn.
Không bao lâu, hắn liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh đã đổi thành đạo bào màu xám đang đứng bên dưới con đường núi.
Một nam một nữ, chính là Chu Thanh Bằng và Từ Tiểu Tuệ.
Tướng mạo Từ Tiểu Tuệ tú lệ, mặc dù chiếc áo bào màu xám đã ẩn tàng đi dáng người của nàng, nhưng vô luận là bộ n9ực hay bờ mô|\|g hơi cong lên, cũng khiến cho chiếc áo bào màu xám ở trên người của nàng tăng nhiều hơn một chút sự hấp dẫn.
Về phần Chu Thanh Bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-vuong/3749613/chuong-122.html