Một cây dao găm rỉ sắt, bị hắn cột vào bên cạnh bắp chân.
Thiết Thiêm màu đen nhánh thì được hắn đặt bên tay thuận nhất.
Còn có một cái đầu rắn, hắn cẩn thận mở ra kiểm tra một chút, rồi lại cẩn thận cất kỹ.Làm xong những thứ này, Hứa Thanh nhắm mắt lại, sau mấy hơi thở, mới bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt đã đầy sự tỉnh táo và kiên định.Hắn phi tốc chui ra khỏi khe hở, sau đó dừng lại ở chỗ cửa ra vào.Sau khi cảnh giác xem xét bốn phía, xác định không có gì đáng ngại, Hứa Thanh bỗng nhiên xông lên, trong sắc trời dần dần sáng rực, phi đến ngoại giới.Hướng về tiền phương.Mờ tối như là một lão nhân bệnh nặng, mục quang đục ngầu kia dường như vẫn như còn lưu lại sương lạnh từ ban đêm.Mà khí tức nó phun ra thì hóa thành gió lạnh buổi sáng, thổi tới mùi vị của tử vong, rất lạnh, rất lạnh.Nếu không có bước làm nóng người, khi bị gió thổi qua, toàn thân sẽ không tự chủ được mà phát run.Bây giờ hắn đang lao thẳng đến chỗ mà hôm qua nhìn thấy người sống hư hư thực thực.Xa xa nhìn lại, trong thành trì trống trải, thân ảnh Hứa Thanh như con báo, nhảy vọt khắp các bức tường đổ, như hành vân lưu thủy, không có chút trở ngại nào.Trên bầu trời, một đám phi điểu bay qua, chỉ là vị trí của bọn nó rất cao, khó có thể bắt được.Trong khi phi nhanh, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn phi điểu trên bầu trời, liếm môi một cái.Hắn cũng không biết vì sao mà sau khi Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-vuong/3749495/chuong-4.html