Chương trước
Chương sau
Mấy người Ngô đồn trưởng nhìn thấy hành động của a Báo, vẻ mặt tức giận, đồng thời mệnh lệnh người phục vụ cho DJ tắt nhạc.
 
Rất nhanh, âm nhạc kim loại nặng chợt ngừng lại, a Báo mang theo đoàn người Ngô đồn trưởng đi tới trước mặt Trần Phàm.
 
- Vừa rồi là các anh tham gia vụ đánh nhau sao?
 
Đến gần Trần Phàm, không đợi Ngô đồn trưởng mở miệng, một gã cảnh sát thực tập giành mở miệng trước, lúc nói chuyện, biểu tình vẻ mặt phẫn nộ, cảm giác như hết sức bất mãn với thái độ thản nhiên của Trần Phàm.
 
Nghe lời nói của tên cảnh sát thực tập, Trần Phàm không trả lời, chậm rãi châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít một hơi.
 
- Càn rỡ!
 
Nhìn thấy thái độ hung hăng càn quấy của Trần Phàm, tên cảnh sát thực tập nổi giận, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức nhốt Trần Phàm vào ngục giam mới tốt.
 
Mà Ngô đồn trưởng lại có chút sững sờ.
 
Hắn mơ hồ cảm thấy được Trần Phàm có chút quen mặt, nhưng nghĩ không ra từng gặp nhau ở nơi nào, mà lý trí nói cho hắn biết, nếu đối phương bình tĩnh đến như vậy khi gặp đoàn người của mình, thân phận tuyệt đối không bình thường.
 
- Ai vậy?
 
Ở trong lòng Sở Qua, địa vị của Trần Phàm chẳng khác gì Hoàng Phủ Hồng Trúc, cũng là người thân của hắn, lúc này nghe được có người giáo huấn, không đợi Trần Phàm nói chuyện liền bật khỏi chỗ ngồi, thần tình khó chịu mắng.
 
Sở Qua vừa lên tiếng, liền làm đám cảnh sát nổi giận, vẻ mặt Ngô đồn trưởng xanh mét.
 
Tuy rằng hắn nhìn ra được thân phận đám người Trần Phàm không đơn giản, nhưng hắn biết được tin tức của chuyện này, hơn nữa biết chuyện này do người nắm quyền cảnh sát Đông Hải là Lâm Tường tự mình đốc thúc, chút nữa Lâm Tường còn có thể tự mình đến hiện trường.
 
Bởi vì như vậy, Ngô đồn trưởng cho rằng cho dù đám người Trần Phàm có chỗ dựa trong cấp tỉnh bộ, kết cục không tốt hơn bao nhiêu.
 
Dù sao chuyện này thật sự rất đặc thù!
 
Nghĩ đến đây, Ngô đồn trưởng không suy nghĩ thêm từng gặp Trần Phàm nơi nào, làm mặt lạnh quát:
 
- Còng lại hết cho tôi!
 
- Cứ quơ đũa cả nắm đòi còng người khác chỉ sợ không thích hợp đi?
 
 Trần Phàm chậm rãi phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói:
 
- Ít nhất các anh nên tìm hiểu sự tình chân tướng một chút.
 
- Đừng nói nhảm, toàn bộ ôm đầu ngồi xuống!
 
Nghe được lời Trần Phàm, không đợi Ngô đồn trưởng mở miệng, tên cảnh sát thực tập vẻ mặt xanh mét quát.
 
Trần Phàm không hề cảm thấy tức giận, ngược lại trong mắt tràn ngập tia tán thưởng, tuy rằng tính cách của tên cảnh sát thực tập có chút nóng nảy, nhưng ở niên đại này, ngoại trừ những sinh viên vừa ra trường, xem mình là hóa thân của chính nghĩa giống như vậy thật sự không có bao nhiêu người.
 
- Tiểu tử, tuy rằng tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi hi vọng cậu hiểu được, hôm nay cậu đã đá trúng tấm sắt, một lát Lâm cục trưởng sẽ đích thân mang người tới điều tra việc này.
 
 Ngô đồn trưởng cau mày nói:
 
- Cho nên tôi khuyên cậu nên phối hợp một chút, đừng tự tìm khổ mà nếm lấy.
 
- Nếu tôi nói tôi ở đây là vì chờ người phụ trách Y Điền của lãnh sự quán đưa người tới, ông tin không?
 
 Trần Phàm nhẹ phẩy tàn thuốc, mỉm cười hỏi.
 
Ân?
 
Nghe lời của Trần Phàm, đồng tử Ngô đồn trưởng đột nhiên phóng lớn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
 
Trước khi mang người tới quán bar, hắn nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, biết người bị đánh tổn thương có quan hệ với người phụ trách lãnh sự quán.
 
Tuy rằng ở chuyện này, Ngô đồn trưởng không nhận thức khắc sâu như Lâm cục trưởng, không hiểu xa được như vậy, nhưng có thể đoán được sự tình tuyệt đối không đơn giản.
 
Mà vào giờ phút này, Trần Phàm lại nói cho hắn biết cố ý ở lại chờ Y Điền...
 
Tin không?
 
Nhìn dáng tươi cười thoải mái của Trần Phàm, trong lòng hắn tuôn ra một đáp án: Tin!
 
- Tôi biết các anh chỉ phụng lệnh làm việc, cho nên không muốn làm khó dễ các anh, các anh ngồi xuống cùng chờ bọn họ với tôi đi.
 
 Thấy Ngô đồn trưởng không nói lời nào, lại thấy tên cảnh sát thực tập lấy ra còng tay, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, mở miệng lần nữa.
 
Ngữ khí của Trần Phàm tuy rằng bình thản, nhưng nó làm cho người ta không dám nghi ngờ!
 
- Được"!
 
Vẻ mặt Ngô đồn trưởng dao động không chừng, trầm ngâm một lát đáp ứng xuống.
 
Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa nghĩ ra đã gặp Trần Phàm ở nơi nào, nhưng hắn phán đoán được thân phận Trần Phàm tuyệt đối không đơn giản, dù sao vừa rồi Trần Phàm nghe được tên của Lâm Tường nhưng không tỏ vẻ phản ứng, còn nói ở lại đây chờ Y Điền...
 
- Ngô đồn trưởng!
 
Ngô đồn trưởng trà trộn cảnh giới nhiều năm, năng lực quan sát nhất lưu, nhưng tên cảnh sát thực tập còn ngờ nghệch, nghe được lời của hắn, vẻ mặt khó hiểu.
 
- Tiểu Trương, đừng nói nhảm!" Sắc mặt Ngô đồn trưởng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn quát lạnh một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Trần Phàm, lấy ra di động gọi điện thoại.
 
Điện thoại rất nhanh chuyển được, vẻ mặt Ngô đồn trưởng cung kính hội báo:
 
- Trầm cục, tôi đã khống chế được người.
 
- Đã biết, tiểu Ngô, anh ở tại chỗ đợi lệnh!
 
- Dạ, Trầm cục!
 
Ngô đồn trưởng nói xong lại nghe tiếng đô đô truyền ra.
 
Cúp điện thoại, Ngô đồn trưởng không nói gì nữa, cùng đám thủ hạ đứng chung quanh đám người Trần Phàm chờ đợi Lâm Tường đến.
 
Tên cảnh sát thực tập vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao đồng đội của mình lại biến thành ngoan ngoãn như vậy.
 
Hắn không hiểu nhưng những cảnh sát khác thì hiểu được.
 
Theo họ xem ra, một vụ án gây rối trật tự trị an bình thường như vậy nhưng lại náo tới hưng sư động chúng, hoàn toàn bởi vì thân phận đám người này không tầm thường, hơn nữa người bị đánh lại có được đặc quyền.
 
Đồng thời, bọn hắn cũng nhìn ra được thân phận đám người trước mặt rất đặc biệt.
 
Chính vì như vậy, bọn hắn bị kẹt ở giữa, không thể tránh được, cái gọi là quy củ cũng không bằng một câu của lãnh đạo!
 
Cũng chính là thứ gọi là đặc quyền!
 
Những cảnh sát kia hiểu được, khách nhân chung quanh cũng hiểu được.
 
Theo họ xem ra, người như Trần Phàm mà những cảnh sát bình thường có thể bắt hay sao?
 
Đột nhiên quán bar yên tĩnh trở lại, không ai nói chuyện, ai cũng đưa mắt nhìn Trần Phàm, ngẫu nhiên còn nhìn ra cửa quán rượu.
 
Năm phút sau.
 
Tiếng còi cảnh sát cắt qua đêm tối yên lặng, từng chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới trước cửa quán bar, còn có hai chiếc xe hơi của lãnh sự quán.
 
Xe cảnh sát dừng lại, một đám quan viên cảnh sát đi xuống, Lâm Tường đi thẳng tới chỗ Y Điền vừa bước xuống xe.
 
- Y Điền tiên sinh, người đánh cháu ông đã bị khống chế, ở trong quán rượu.
 
 Lâm Tường khách khí nói.
 
Y Điền lạnh lùng đáp lại:
 
- Đi thôi Lâm cục trưởng, cho chúng ta xem đối phương rốt cục là ai, lại dám cuồng vọng như thế!
 
Nửa phút sau...
 
Lâm Tường cùng Y Điền dẫn đầu đi vào quán bar, đoàn cảnh sát cũng đi theo phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Đoàn người đến lập tức hấp dẫn ánh mắt các khách nhân, làm quán rượu chợt tao động.
 
Bên cạnh Trần Phàm, Ngô đồn trưởng thấy đoàn người Lâm Tường đi vào quán bar, vội vàng tiến lên nghênh đón.
 
Cùng lúc đó đám người Lâm Tường cùng Y Điền đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, nhưng ánh sáng quá tối, không thể thấy rõ gương mặt của Trần Phàm.
 
- Lâm cục trưởng, bọn họ ở nơi này.
 
 Ngô đồn trưởng chạy tới trước người Lâm Tường cung kính hội báo.
 
- Lâm cục trưởng, không phải ông nói người của ông đã khống chế bọn hắn sao? Như thế nào tôi thấy những người đó đang ngồi mà thủ hạ ông lại đứng ở đó?
 
 Ngô đồn trưởng vừa nói xong, không đợi Lâm Tường mở miệng, vẻ mặt Y Điền khó chịu chất vấn.
 
Nghe câu hỏi của hắn, trong lòng Ngô đồn trưởng không ngừng mắng to, nhưng không dám lên tiếng.
 
- Y Điền tiên sinh, chúng ta qua đó đi.
 
 Lâm Tường cau mày, lại không nhìn Ngô đồn trưởng, cười nói với Y Điền.
 
- Hừ!
 
Y Điền hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi về hướng Trần Phàm, đoàn người Lâm Tường đi theo phía sau.
 
Một bước, hai bước, ba bước...trong quán rượu yên tĩnh, đoàn người đi tới, ánh mắt các khách nhân đều di chuyển theo bước chân bọn hắn.
 
Dần dần, dần dần, khoảng cách càng ngày càng gần, gương mặt nhóm người Trần Phàm cũng hiện ra trong mắt đoàn người Lâm Tường cùng Y Điền.
 
Ngay sau đó.
 
Lâm Tường cùng vài quan viên cảnh sát nhìn thấy rõ khuôn mặt Trần Phàm!
 
Bọn họ giống như phát hiện được tân đại lục, không hẹn cùng dừng bước, đồng tử trợn tròn xoe, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi!
 
Hiển nhiên bọn hắn đều nhận ra Trần Phàm!
 
Bọn hắn nhận ra, nhưng Y Điền không nhận ra.
 
Chứng kiến nhóm người Trần Phàm nhìn thấy đoàn người mình đi tới nhưng vẫn thản nhiên ngồi, Y Điền tức giận nói:
 
- Lâm cục trưởng, tôi xem uy tín của ông không có gì đáng nói phải không? Nếu không ông đã tự mình dẫn người đến đây, đối phương lại hung hăng càn quấy tiếp tục ngồi yên như vậy?
 
Uy tín?
 
Giờ khắc này Lâm Tường chỉ muốn chết cho rồi.
 
Hắn thật sự muốn nói cho Y Điền, vị đại gia ngồi phía trước kia từng đối mặt thủ trưởng số 1 tại Hàng Châu, còn không đứng dậy, mà chờ thủ trưởng số 1 đi tới gần mới chịu đứng dậy bắt tay...
 
Theo hắn xem ra, so sánh với thủ trưởng số một, người nắm quyền cảnh sát Đông Hải như hắn cái gì cũng không phải nha!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.