Chương trước
Chương sau
Thành phố Hong Kong được ca tụng là thành phố lớn phồn hoa Châu Á, là một trong những trung tâm tài chính quốc tế, đồng dạng cũng là càng biển quốc tế trọng yếu, vận tài đường thủy cực kỳ phát đạt, mỗi ngày ước chừng có một trăm chuyến bay đáp xuống phi trường quốc tế Hong Kong.
 
Bởi vì vừa đến ngày chúc mừng mười lăm năm Hong Kong được trao trả cho đại lục, từ tháng sáu mỗi ngày số lượng chuyến bay hạ cánh tới phi trường quốc tế Hong Kong gia tăng thật cao, tới cuối tháng sáu lại càng tăng thêm rất nhiều, số lượng cao gấp ba lần bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Vào lúc buổi trưa, nhân viên phi trường chỉ có nửa giờ giải lao ăn cơm lại phải tiếp tục bận rộn công tác, cũng không còn tâm tư quan tâm tới khí trời nóng bức.
 
Một chuyến bay từ Đông Hải đúng giờ xuất hiện trên bầu trời Hong Kong.
 
Nhận thấy được máy bay bắt đầu giảm thấp độ cao, Điền Thảo ngồi trong máy bay cũng không có cảm giác gì không thích ứng, ngược lại còn thật hứng thú từ trên không đánh giá toàn cảnh Hong Kong.
 
Ngày trước Tiêu Phong vẫn luôn bị gọi là máy hát từ sau khi thay đổi cũng không còn thói quen nhiều lời như ngày trước.
 
Vào lúc này, hắn nhìn sân bay bận rộn bên dưới, trong con ngươi mê người mơ hồ toát ra cảm xúc hưng phấn, ngoài ra còn kèm theo một tia khẩn trương.
 
Bản thân hắn là Tiêu gia công tử ca, từng tham gia không ít hoạt động tụ họp thương mại tư nhân, nhưng hắn biết rõ giá trị của buổi hoạt động giao lưu thương mại chúc mừng ngày Hong Kong được giao trả về đại lục cao tới cỡ nào, đồng dạng hắn cũng biết, sở dĩ Trần Phàm dẫn hắn đến Hong Kong, là muốn cung cấp cho hắn một lần cơ hội, một lần cơ hội kết giao cùng những ông trùm thương giới!
 
Theo ý nào đó mà nói, hắn và Điền Thảo cũng giống như nhau, đều được Trần Phàm đẩy lên trên đài cao.
 
Nhưng tố chất tâm lý của hắn hơi có vẻ kém cỏi hơn so với Điền Thảo vốn đã được Hoàng Phủ Hồng Trúc bồi dưỡng, cho nên mới toát ra cảm xúc khẩn trương.
 
So sánh với Tiêu Phong cùng Điền Thảo mà nói, biểu tình của Trần Phàm vẫn bình tĩnh như nước.
 
Cũng đúng như lời nói của Dương Viễn, sở dĩ hắn đích thân tham gia lần hoạt động giao lưu thương mại này, thứ nhất là vì lời mời của Lý Thiên Thành, lại thêm bởi vì muốn cung cấp cho Tiêu Phong cùng Điền Thảo một ngôi cao.
 
Về phần muốn thông qua hoạt động giao lưu lần này để cho tập đoàn Cao Tường phát triển lớn mạnh...
 
Chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, hắn có thể làm cho toàn bộ những phú hào cao cấp nhất thế giới tụ họp cùng một chỗ, hơn nữa chỉ cần một cuộc điện thoại liền làm được!
 
Mấy phút sau, nương theo một trận chấn động thật nhỏ, máy bay an toàn đáp xuống mặt đất, lướt một khoảng cách trên đường băng, vững vàng ngừng lại.
 
Trên đường băng sân bay, Dương Viễn đã sớm mang theo trợ lý cùng người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Hong Kong đứng chờ đã lâu, nhìn thấy Trần Phàm mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo cùng thành viên Ám Đường từ trên máy bay đi xuống, vội vàng tiến lên nghênh đón.
 
Vừa tiến lên nghênh đón Trần Phàm. Dương Viễn nhìn về phía Điền Thảo, trong con ngươi hiện lên ánh mắt kinh diễm không thể che giấu.
 
Hắn vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh lần đầu tiên Điền Thảo đến tập đoàn Cao Tường.
 
Ngày nào đó, tập đoàn Cao Tường lần đầu tiên mời dự họp hội nghị ban giám đốc, Dương Viễn vì đi xuống đại sảnh đón Điền Thảo nên giữa chừng rời hội nghị.
 
Cuối cùng hắn ở đại sảnh lầu một nhìn thấy một cô gái mặc áo lam, mang hài đỏ, buộc bím tóc đuôi ngựa.
 
Ngày nào đó, cô gái buộc bím tóc đuôi ngựa ánh mắt kiên định, nện từng bước chân trầm ổn đi vào phòng họp tập đoàn Cao Tường, làm cả phòng họp chợt lặng ngắt như tờ.
 
Hôm nay.
 
Vị tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian lại dần dần chuyển biến giống như một nữ vương, không còn tiếp tục mặc áo lam cùng mang hài vải đỏ.
 
Nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng.
 
Bộ lễ phục dạ hội là do Hoàng Phủ Hồng Trúc tự mình liên hệ với một đại sư thiết kế thời trang nổi tiếng nước Pháp thiết kế cho Điền Thảo, khắp toàn cầu chỉ có một bộ.
 
Dưới ánh mặt trời, bộ lễ phục dạ hội hoa lệ cao quý đem thân thể mềm mại ma quỷ của Điền Thảo hoàn toàn bộc lộ đi ra, bộ ngực đã dần dần thành thục cao cao vun lên, vùng bụng thon thả, đôi mông mượt mà hơi vun lên, lộ ra vẻ mành mai lả lướt, đôi đùi đẹp thẳng tắp bị bộ lễ phục dạ hội che lấp, đôi giày cao gót màu đỏ lấp lánh chói mắt người đối diện.
 
Nhưng nàng lại không giống như những cô gái khác hoặc là nữ cường nhân, nữ nghệ sĩ, những con chim hoàng yến mỗi khi tham gia tụ họp đều sẽ tỉ mỉ trang điểm.
 
Hôm nay nàng lựa chọn không trang điểm.
 
Đồng thời bím tóc đuôi ngựa vẫn lẳng lặng nằm trên đầu vai của nàng, kiêu ngạo như trước.
 
Dương Viễn cũng chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt, chờ sau khi Trần Phàm đi xuống máy bay, ngữ khí cung kính nói:
 
- Trần tiên sinh.
 
- Dương ca, vất vả cho anh.
 
Đối mặt với Dương Viễn, Trần Phàm cũng không hề bãi chút cái giá, bởi vì hắn biết tập đoàn Cao Tường có được thành tựu như hiện tại, không thể bỏ qua công lao của Dương Viễn.
 
- Chỉ là vì công tác mà thôi, không có gì là vất vả.
 
 Dương Viễn cười cười, sau đó lại nhìn Điền Thảo nói:
 
- Điền Thảo, ngày hôm nay cô thật mỹ lệ.
 
- Dương ca thật không hiền hậu nha, chỉ chào hỏi mỹ nữ mà thôi.
 
 Tiêu Phong cười trêu ghẹo.
 
Cũng giống như Điền Thảo, ngày hôm nay Tiêu Phong đã tỉ mỉ chọn quần áo, hắn mặc một bộ quần áo Armani kiểu mới nhất được thiết kế theo yêu cầu, đôi giày da rất sáng bóng.
 
Nhưng hắn vẫn để mái tóc thật ngắn, làn da trắng nõn bởi vì nghiệp vụ mà thường xuyên phơi nắng trở nên có chút ngăm đen.
 
- Tiểu Phong, bất cứ việc gì cũng phải ưu tiên cho phụ nữ.
 
 Dương Viễn cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Phong:
 
- Hơn nữa hai anh em chúng ta còn cần chào hỏi sao?
 
Nghe được lời nói của Dương Viễn, nỗi khẩn trương trong lòng Tiêu Phong biến mất không còn sót lại chút gì.
 
Cho tới nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc phụ trách bồi dưỡng Điền Thảo, Dương Viễn lại tiêu phí tinh lực không nhỏ bồi dưỡng Tiêu Phong.
 
Thứ nhất Tiêu Phong là con trai của Tiêu Viễn Sơn là cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn Cao Tường, lại thêm Dương Viễn cũng biết quan hệ giữa Tiêu Phong cùng Trần Phàm, tự nhiên không tiếc tinh lực đến bồi dưỡng.
 
Mà Tiêu Phong cũng không làm Dương Viễn thất vọng, ngược lại vô luận là năng lực lĩnh ngộ hay là khả năng chịu khổ, Tiêu Phong đều làm cho Dương Viễn hết sức hài lòng.
 
- Đúng rồi Trần tiên sinh, mọi người còn chưa ăn cơm trưa phải không? Hay là mọi người đi dùng cơm trưa trước, thời gian còn kịp.
 
 Dương Viễn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, đề nghị.
 
Trần Phàm giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, trầm ngâm nói:
 
- Chúng tôi đã đệm bụng trên máy bay, tạm thời không thấy đói bụng, trực tiếp đến cảng Victoria, miễn làm cho người ta nói nhiều lời về chúng ta.
 
Nghe Trần Phàm nói như thế, Dương Viễn theo bản năng nhớ lại những lời hôm qua Trần Phi nói trong hội nghị, cung kính gật gật đầu.
 
Theo sau, Trần Phàm cũng không nói thêm lời gì, mà mỉm cười chào người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Hong Kong, sau đó mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo ngồi vào một chiếc Rolls - Royce, rời khỏi sân bay đi tới cảng Victoria.
 
Cảng Victoria là càng biển lớn thứ hai đại lục, lớn thứ ba trên thế giới, chỉ sau San Francisco của Mỹ và Rio De Janeiro của Barzil nằm ngay giữa hải vực của đảo Hong Kong cùng bán đảo Cửu Long.
 
Khi Trần Phàm ngồi Rolls - Royce đi tới gần cảng biển Victoria, trên đường đã bị cảnh sát cài cảnh giới tuyến, còn có một trạm gác, cấm người không phận sự đi ngang qua.
 
Bởi vì có cầm theo giấy thông hành của cảnh sát Hong Kong, chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm thuận lợi đi qua, trực tiếp chạy về hướng cảng, mà thành viên Ám Đường thì bị giữ lại.
 
Theo như lời của Long Nữ, buổi hoạt động trao đổi thương mại lần này được trung ương vô cùng coi trọng, vì bảo đảm buổi hoạt động diễn ra an toàn, đã phái ra năm thành viên Long Nha, mười lăm đặc công, hệ số bảo an cực cao.
 
Nhưng vì muốn bảo đảm hoạt động giao lưu không sơ hở, bên chính phủ đặc khu chịu trách nhiệm chính đều cấm những đầu sỏ thương giới mang theo bảo tiêu, hơn nữa còn tiến hành kiểm tra an ninh đối với tất cả mọi người.
 
Trần Phàm cũng không muốn tỏ ra đặc thù, hơn nữa hắn từng là Long Nha, luôn có lòng tin tuyệt đối với thực lực các chiến hữu của mình!
 
Khi chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm đến bến cảng, ở đây đã đỗ đầy xe hơi, đoàn đại biểu ở các khu vực khác nhau đều tự tách ra ở những khu vực riêng biệt, lẳng lặng chờ đợi Ngụy Minh đến, vì hắn chính là người chủ đạo của buổi giao lưu lần này.
 
Ở phía sau bọn họ, có một chiếc du thuyền xa hoa đang đỗ cạnh bờ biển, trên thông đạo đi lên thuyền, binh sĩ do bộ đội trú cảng phái ra đứng thẳng tắp dọc theo hai bên.
 
Rất nhanh, chiếc Rolls - Royce ngừng lại, lập tức hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ mọi người.
 
Sau đó trong ánh nhìn chăm chú của đoàn người, Tiêu Phong hít sâu một hơi buông đôi tay đang nắm chặt, bước xuống xe đầu tiên.
 
- Bá!
 
Tiêu Phong vừa mới xuống xe, liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
 
Người kia là ai?
 
Tuyệt đại bộ phận những người không biết Tiêu Phong đều tự hỏi chính mình, mà người nhận thức Tiêu Phong, trong ánh mắt nhìn hắn đều có chút nghiền ngẫm, tựa hồ bọn hắn đã đoán được điều gì.
 
Đối diện ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nhịp tim Tiêu Phong đột nhiên đập nhanh hơn, sắc mặt lại bình tĩnh như nước.
 
Ngay sau đó.
 
Không đợi những người không biết Tiêu Phong đoán ra kết quả, Dương Viễn là người thứ hai xuống xe.
 
Theo sát phía sau hắn chính là Điền Thảo.
 
Bộ dạ hội lễ phục cao quý cùng độc nhất, gương mặt không hề trang điểm vô cùng xa lạ, bím tóc đuôi ngựa thật kiêu ngạo...
 
Khi Điền Thảo vừa bước xuống xe, trên 90% số người tại hiện trường, trong con ngươi đều hiện lên ánh mắt kinh diễm không thể che giấu.
 
Giờ khắc này.
 
Bím tóc đuôi ngựa kinh diễm làm một số ít phu nhân cùng nữ cường nhân tại hiện trường phải ảm đạm thất sắc, hoàn toàn biến thành người làm nền cho nàng.
 
Không đợi mọi người kịp lấy lại tinh thần, Trần Phàm bình tĩnh bước xuống chiếc Rolls - Royce.
 
Sự xuất hiện của hắn lập tức làm mọi người đều di chuyển ánh mắt nhìn sang hắn.
 
Chính là Trần Phi.
 
Còn cả Ảnh Tử cùng Phong Diệp, đeo mặt nạ da người.
 
Dưới ánh mặt trời.
 
Trong con ngươi Trần Phi lóe ra ánh mắt hận ý.
 
Mà ánh mắt Ảnh Tử cùng Phong Diệp lại cực kỳ bình tĩnh, không ẩn chứa chút sát khí.
 
Theo sau...
 
Ngay khi mọi người tại hiện trường đều đưa mắt nhìn Trần Phàm, Lý Thiên Thành cùng đi với trợ lý, bước những bước chân trầm ổn mang theo nụ cười sáng lạn, cùng dáng vẻ cảm ơn chân thành, đi về hướng Trần Phàm.
 
Lý Thiên Thành muốn làm gì?
 
Hành động thình lình của Lý Thiên Thành lập tức tạo ra một mảnh xôn xao.
 
- Trần phó chủ tịch, ngài có điều không biết, nguyên bản Trần tiên sinh cũng không có ý định tham dự buổi giao lưu lần này nhưng tháng trước khi ông ấy đến Hong Kong đã gặp Lý Thiên Thành tiên sinh, đã được tiên sinh mời, nên mới quyết định tham gia buổi hoạt động giao lưu lần này.
 
Cùng lúc đó Trần Phi trợn tròn mắt, bên tai quanh quẩn vang lên lời nói của Dương Viễn ở trong buổi họp ngày hôm qua.
 
Chẳng lẽ Dương Viễn nói thật ư?
 
Trần Phàm thực là do Lý Thiên Thành mời tới tham gia hoạt động giao lưu trao đổi lần này?
 
Không có tiếng trả lời.
 
Trả lời Trần Phi chính là hành động của Lý Thiên Thành.
 
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tộc trưởng gia tộc Lý thị ở Hong Kong, từng là người giàu nhất Châu Á, được đông đảo tinh phố Wall thậm chí là những đại kình ngư thương giới toàn cầu gọi là ông trùm người Hoa, Lý Thiên Thành nhanh chân bước tới bên người Trần Phàm, mỉm cười vươn tay nói:
 
- Trần tiên sinh, hoanh nghênh đến Hong Kong...!
 
Một khắc này...toàn trường rúng động...!
 
Trần Phi, hai mắt đều như muốn lồi hẳn ra ngoài!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.