Chương trước
Chương sau
Vừa khiếp sợ, quản lý nhà hàng lập tức ra dấu cho bảo an.
 
Những bảo an đang đứng tại cửa sẵn sàng chờ lệnh, nhìn thấy quản lý nhà hàng ra dấu, vội vàng vọt tới.
 
Lâm Đông vốn muốn đi tới chỗ Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, nhìn thấy bảo an, thoáng cau mày. Nguồn: truyentop.net
 
- Cô đông.
 
 Quản lý nhà hàng nuốt nước bọt, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói:
 
- Mang...Vương tiên sinh đi.
 
Những bảo an nghe được lời nói của quản lý, bốn người cùng nhau khiêng Vương Hạo còn đang rên rỉ nhấc lên, mà Lâm Bách Hân đang hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần cũng không đợi Lâm Đông mở miệng thêm lần nữa, giống như vừa gặp quỷ, mang theo túi xách đi theo ra ngoài.
 
Nhìn thấy một màn như vậy, tuyệt đại bộ phận khách nhân trong nhà hàng đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Lâm Đông, tựa hồ đang tự hỏi Lâm Đông rốt cục là ai, dám ngưu bức đến như vậy tại Hong Kong.
 
Đối với những ánh mắt kinh ngạc kia, Lâm Đông không hề để ý đến, mà lập tức đi tới bên cạnh Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.
 
- Có cần gọi điện thoại cho hắn hay không?
 
 Sắc mặt Nạp Lan Hương Hương phức tạp hỏi.
 
- Trần tiên sinh đang nói chính sự, chút chuyện nhỏ không cần quấy rầy ngài.
 
 Lâm Đông bình tĩnh nói một câu, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng, nhìn Bảo Nhi cười cười:
 
- Bảo Nhi, a Đông ca không hù dọa em chứ?
 
 Bảo Nhi nhìn thấy thủ đoạn huyết tinh của Lâm Đông, lại khẽ lắc đầu.
 
- Không có là tốt rồi.
 
 Lâm Đông cười cười, sau đó đứng dậy đi tới trước người a Ngốc nãy giờ cũng chưa động thủ.
 
- Tên Vương Hạo kia là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng, đánh hắn nhiều ít có chút phiền toái.
 
 sắc mặt a Ngốc không chút thay đổi nói.
 
Lâm Đông liếm liếm môi:
 
- A Ngốc, anh hẳn nên hiểu tính tình của Trần tiên sinh.
 
A Ngốc ngẩn ra.
 
- Bảo Nhi là một trong số ít nghịch lân của Trần tiên sinh, đụng vào phải chết.
 
 Lâm Đông nhẹ nhàng nói, trong con ngươi tràn ngập ra ánh mắt kính sợ:
 
- Nếu Vương Hạo không biết sống chết, hắn sẽ rập khuôn theo Khổng Khê!
 
Nguyên bản bên trong nhà hàng tràn ngập bầu không khí lãng mạn, nhất thời trở nên có chút quỷ dị.
 
Trong nhà hàng, người phục vụ kinh hồn táng đảm thu thập tàn cuộc, cơ hồ toàn bộ khách nhân cũng không nóng lòng rời đi, cũng không tiếp tục dùng cơm mà đang kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi tình thế phát triển tiếp theo.
 
Nguyên bản lấy thân phận của những nhân sĩ thượng lưu kia, bọn họ cũng chẳng thèm nhìn tới những chuyện đánh nhau, theo bọn hắn xem ra dùng vũ lực giải quyết vấn đề chính là hành động không thể xem vào trong mắt, cũng không phù hợp với thân phận của bọn hắn.
 
Nhưng ngày hôm nay bọn hắn cũng không hề lộ ra vẻ khinh thường, mà là kinh hãi.
 
Thứ nhất thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Đông làm cho bọn hắn kinh ngạc, lại thêm người bị đánh là Vương Hạo, là em trai của đại ca hắc đạo Hong Kong Vương Dũng, là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng!
 
Càng quan trọng hơn là sau khi Lâm Đông đánh Vương Hạo, lại làm như không có việc gì, sắc mặt bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, cảm giác như tuyệt không hề để ý sẽ bị Vương Hạo trả thù.
 
Lâm Đông có để ý không?
 
Không cần!
 
Bởi vì...hắn là chó điên của Đồ Tể.
 
Hắn vì bảo hộ người thân của Đồ Tể mà cắn người!
 
Trong một gian phòng bên ngoài nhà hàng, bốn gã bảo an dìu Vương Hạo lên môt sô pha,
 
(...mất 1 đoạn ở đây...)
 
nữa hắn còn nhờ vào quan hệ của Dương gia từng tham gia huấn luyện trong bộ đội đặc chủng quân khu NJ một thời gian, ra tay tàn độc, xa xa không phải thành viên hắc đạo bình thường có thể so sánh.
 
- Hô...hô...
 
Cảm thụ được trên lưng truyền đến đau nhức, Vương Hạo thở hổn hển hít hơi, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau.
 
- Vương...Vương Hạo, anh không sao chứ?
 
 Nhìn thấy hình dạng của Vương Hạo, Lâm Bách Hân mang theo vài phần hoảng sợ, vài phần lo lắng tiến lên hỏi.
 
Lâm Bách Hân không hỏi còn hoàn hào, vừa hỏi xong, trong lòng Vương Hạo lại lửa giận ngập trời, hắn cắn răng đỏ mắt lạnh lùng nói:
 
- Đưa điện thoại cho tôi!
 
- Phải báo cảnh sát sao?
 
 Lâm Bách Hân theo bản năng cho rằng Vương Hạo muốn báo cảnh sát, vội vàng nói:
 
- Anh không nên cử động, tôi gọi điện thoại báo cảnh dùm anh.
 
- Gọi điện thoại cho anh trai tôi.
 
 sắc mặt Vương Hạo dữ tợn, giọng nói thật âm lãnh nói với Lâm Bách Hân, sau đó nhìn chằm chằm quản lý nhà hàng vẻ mặt hoảng sợ, gằn từng chữ:
 
- Trước khi anh trai tôi tới nơi này, nếu ông dám thả bất cứ người nào trong bọn hắn, lão tử giết cả nhà ông!
 
Quản lý nhà hàng đã biết tình thế nghiêm trọng, đồng dạng hắn cũng biết loại người như Vương Hạo gặp phải chuyện như thế, tốt nhất không cần báo cảnh sát, nếu không sẽ giống như dời tảng đá đập lên chân của mình, cho nên trước đó hắn mới không báo cảnh sát.
 
Không báo cảnh sát thế nhưng hắn lại lo lắng Vương Hạo sẽ không cam lòng bỏ qua, người như Vương Hạo...đúng thật chứng nhận suy đoán của hắn.
 
- Vương tiên sinh, hay để tôi thông báo với ông chủ một tiếng?
 
 Theo quản lý nhà hàng xem ra, nếu Vương Dũng thực sự đến nơi đây, với tính khí tàn nhẫn độc ác nổi danh tại Hong Kong của hắn, sự tình sẽ có hậu quả không dám tưởng tượng!
 
Đó là chuyện mà hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất, cũng là chuyện mà hắn không thể làm chủ!
 
- Đừng nói là ông chủ của ông, hôm nay cho dù là thiên vương lão tử cũng không cứu được mấy tên tạp chủng kia!
 
 Vương Hạo gian nan lau vết máu nơi khóe miệng, hận ý ngập trời nói:
 
- Lão tử muốn cho tên tạp chủng đánh lão tử chết còn thảm hơn con chó, còn có hai con nhỏ kia!
 
Nói xong lời cuối cùng, điện thoại chuyển được. Vương Hạo không tiếp tục nói xong nhưng ngay cả Lâm Bách Hân bên trong, tất cả mọi người biết Vương Hạo muốn làm gì.
 
- Vương...Vương tiên sinh, chào ngài, tôi là Lâm Bách Hân, em trai Vương Hạo của ngài muốn tôi gọi điện thoại cho ngài, anh ấy đang ở bên cạnh tôi, hiện tại tôi giao điện thoại cho ảnh.
 
Điện thoại chuyển được. Lâm Bách Hân mang theo vài phần khẩn trương nói, theo nàng xem ra, hôm nay Vương Hạo bị đánh nàng cũng có một phần trách nhiệm, nàng sợ hãi tính tình tàn nhẫn độc ác của Vương Dũng, sợ sẽ trút lửa giận lan tràn lên người nàng.
 
Đầu bên kia điện thoại, thân là đại ca hắc đạo tại Hong Kong, Vương Dũng đang ngồi bên trong một chiếc Lincoln.
 
Ánh đèn neon ban đêm thông qua cửa kính chiếu vào trong xe, chiếu rọi lên khuôn mặt Vương Dũng làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.
 
Nói riêng về khuôn mặt, tuy Vương Dũng cũng không khác gì Vương Hạo nhưng vừa nhìn qua không hiểu sao Vương Dũng lại cho người ta cảm giác không hề có vẻ anh tuấn.
 
Tất cả chuyện này đơn giản là vì ánh mắt của hắn.
 
Ánh mắt của hắn hẹp dài mà đen bóng, ánh mắt lạnh lùng, loại hàn lãnh kia là lãnh đến tận xương tủy, nếu đã trành trúng ai, sẽ khiến người đó có loại cảm giác rơi vào hầm băng, cảm giác cả người phát lạnh từ đầu đến chân.
 
Lúc đối diện với Vương Dũng, ngươi sẽ cảm thấy được giống như đang đối diện với một con sói đói ăn tươi nuốt sống, ánh mắt của hắn sẽ làm toàn thân ngươi vô cùng khó chịu.
 
Đây là lời đánh giá của một vị đại lão hắc đạo Hong Kong đối với Vương Dũng.
 
Sau khi vị đại lão kia nói ra, theo sau lại truyền ra Vương Dũng ở trong một nhà hàng chỉ dùng ánh mắt đã làm một đứa bé hoảng sợ tới mức gào khóc ầm ĩ.
 
Tất cả chuyện này đơn giản là vì từ sau khi Vương Dũng đến Hong Kong đảm nhiệm chức vị người phụ trách Thanh bang, dùng tác phong tàn nhẫn độc ác làm cho Thanh bang hoàn toàn đứng vững gót chân tại Hong Kong, hơn nữa còn phát triển lớn mạnh!
 
- Được.
 
Bên tai vang lên lời nói của Lâm Bách Hân, Vương Dũng nhướng mày, chậm rãi phun ra một chữ.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.