Chương trước
Chương sau
- Nạp Lan Bảo Nhi, hôm nay mày mặc váy thật đẹp a.
 
 Cười xong, Khổng Thu mang theo lon coca hướng Bảo nhi đi tới.
 
Đối mặt vẻ khiêu khích của Khổng Thu, Bảo Nhi nhăn đôi mày thanh tú, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra cảm xúc chán ghét:
 
- Khổng Thu, đây là địa phương hoạt động của lớp chúng tôi, mời các người rời đi.
 
- Ai nói cho mày biết, đây là chỗ của lớp tụi bây?
 
 Khổng Thu không những không đi, ngược lại còn đi tới gần Bảo Nhi:
 
- Toàn bộ trưởng học này, tao muốn đến đâu thì cứ đến.
 
- Khổng Thu, bạn muốn làm gì?
 
 Đôi mày Bảo Nhi càng cau chặt lại.
 
- Hắc hắc, Nạp Lan Bảo Nhi, nếu mày đáp ứng hôn môi với tao, tao liền mang theo bọn hắn rời khỏi nơi này, thế nào?
 
 Thần tình Khổng Thu cười xấu xa nói.
 
Bảo Nhi tức giận trừng mắt mắng:
 
- Vô sỉ!
 
- Nạp Lan Bảo Nhi, tao nhịn mày đã lâu rồi, đừng có bức tao.
 
 Nhìn thấy Bảo Nhi không nể tình. Khổng Thu hùng hổ uy hiếp.
 
- Chúng ta đi.
 
 Bảo Nhi thấy thế, quay đầu nói với cô bé bên cạnh, sau đó muốn rời đi.
 
- Còn muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy? Hôm nay tao không cho mày chút giáo huấn, mày không biết sự lợi hại của tao!
 
 Khổng Thu thấy Bảo Nhi muốn đi, thật vênh váo nói một câu, lại mở nắp lon coca, bước nhanh đuổi theo Nạp Lan Bảo Nhi.
 
Theo sau...
 
Trong ánh mắt kinh sợ của các cô bé, Khổng Thu trực tiếp đổ dốc lon coca từ đỉnh đầu Bảo Nhi xuống.
 
- A!
 
Nhóm nữ sinh bị hành vi của Khổng Thu làm hoảng sợ bỏ chạy, lưu lại một mình Bảo Nhi tại chỗ.
 
Dưới ánh mặt trời, trên tóc Bảo Nhi cùng khuôn mặt, chiếc váy trắng dính đầy nước coca.
 
- Ha ha...
 
Đám trẻ hư xung quanh nhìn thấy tình cảnh của Nạp Lan Bảo Nhi, lập tức cười vang lên.
 
Tiếng cười của bọn chúng càng làm Khổng Thu hống hách, cười xấu xa nói:
 
- Nạp Lan Bảo Nhi, mùi vị dùng coca tắm rửa như thế nào?
 
Bị nước coca chảy khắp toàn thân, bộ dáng của Bảo Nhi có vẻ thật chật vật, nhưng cô bé lại không hề khóc như những cô bé khác bị Khổng Thu khi dễ, mà chỉ liếc mắt nhìn Khổng Thu.
 
Một khắc này, trong con ngươi Bảo Nhi lóe lên loại ánh mắt vốn không nên có trong tuổi tác của những đứa bé như thế.
 
Chỉ liếc mắt một cái, Bảo Nhi không nói một lời xoay người rời đi.
 
- Nạp Lan Bảo Nhi, lần sau còn dám cự tuyệt hôn môi với tao, tao không chỉ dùng coca cho mày tắm rửa đơn giản như vậy, tao sẽ lột váy của mày, ngẫm lại xem, ngay trước mặt toàn bộ học sinh trong trường, bị lột váy...
 
- Ha ha... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Đám học sinh hư hỏng kể cả Khổng Thu lại cười vang đắc ý.
 
Xa xa, cô giáo lớp thể dục của Bảo Nhi thấy một màn như vậy, vội vàng hướng Bảo Nhi chạy tới.
 
- Bảo Nhi, em làm sao vậy?
 
 Cô giáo mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, nhìn thấy nước coca chảy đầy người Bảo Nhi, vô cùng đau lòng, vội vàng ngồi xôm người xuống nắm lấy hai bàn tay béo mập của cô bé, lo lắng hỏi.
 
Gương mặt Bảo Nhi thật bình tĩnh:
 
- Cô Hạ, em không sao.
 
Nghe được Bảo Nhi nói như vậy, cô giáo họ Hạ cảm thấy trong lòng đau xót, sau đó có vẻ thập phần tức giận.
 
- Khổng Thu, làm sao em có thể làm như vậy?
 
 Nàng nổi giận đùng đùng hướng Khổng Thu vọt tới, vừa đi vừa gầm lên.
 
- Cô Hạ, vậy cô cảm thấy tôi nên làm sao? Có phải cô muốn hôn môi với tôi không vậy.
 
 Bởi vì bình thường Lý Quế Dần đã quen ỷ thế hiếp người. Khổng Thu cũng đã được dưỡng thành loại tính cách này, căn bản không xem lửa giận của cô giáo Hạ trong lòng, nó vốn không tin tưởng cô giáo Hạ dám đánh nó.
 
- Em...em theo tôi lên văn phòng.
 
 Cô giáo Hạ thở hổn hển muốn cho Khổng Thu một cái tát, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, túm lấy cổ áo Khổng Thu, muốn kéo nó đi về văn phòng.
 
- Cô có còn muốn làm cô giáo thể dục ở đây nữa hay không?
 
Bị cô giáo Hạ túm lấy, trong lòng Khổng Thu cả kinh, sau đó nhìn thấy Lý Quế Dần đi vào công trường, vừa hò hét uy hiếp, vừa dùng chân đá cô giáo Hạ.
 
Gương mặt Cô giáo Hạ tức giận đến trắng bệch, lại vung tay lên.
 
- Cô thử đụng tới một sợi tóc của tiểu Thu nhà ta thử xem?
 
 Không đợi bàn tay cô giáo Hạ chạm vào mặt Khổng Thu, xa xa truyền lại tiếng gầm lớn của Lý Quế Dần.
 
Vừa gầm lên, tất cả mọi người nhìn thấy Lý Quế Dân ăn mặc như một quý phụ nhưng hành động lại giống ác phụ đang hùng hùng hổ hổ chạy về hướng cô giáo Hạ.
 
Nhìn thấy Lý Quế Dần vốn nổi danh với hành vi ác phụ bên trong trường học, cô giáo Hạ nghe được thanh âm quen thuộc theo bản năng dừng tay lại.
 
- Tiện nhân, dám đánh tao!
 
Khổng Thu nhìn thấy Lý Quế Dần đến, nhất thời hung hăng càn quấy đạp một cước lên người cô giáo Hạ.
 
Đôi mắt cô giáo Hạ đỏ lên, muốn giáo huấn Khổng Thu, nhưng nhìn thấy Lý Quế Dần cách mình ngày càng gần, cuối cùng lựa chọn giữ im lặng xoay người rời đi.
 
- Dám nắm tiểu Thu nhà ta, cô đã muốn đi?
 
 Lý Quế Dần đùng đùng đi tới bên cạnh cô giáo Hạ, hung ác trừng mắt nhìn cô giáo.
 
- Lý tiểu thư, là Khổng Thu...
 
- Mày dám gọi tao là tiểu thư? Tao đánh chết tiện nhân mày!
 
Không đợi cô giáo Hạ nói hết lời, Lý Quế Dần vung tay lên, tát mạnh lên mặt cô giáo Hạ.
 
- Ba!
 
Một tiếng vang giòn, trên mặt cô giáo Hạ nhất thời hiện lên năm dấu ngón tay.
 
- Bà làm gì?
 
Bảo Nhi thấy thế, vội vàng chạy tới chỗ cô giáo Hạ.
 
- Hắc! Hôm nay thật sự là mặt trời mọc hướng tây, tiểu nha đầu còn chưa mọc lông cũng dám kêu tao.
 
 Lý Quế Dần nhìn thấy Bảo Nhi, tức giận tiến lên tát cô bé.
 
- Ba!
 
Bảo Nhi bị một cái tát đánh ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra vết máu đỏ tươi.
 
- Bảo Nhi!
 
Cô giáo Hạ thấy thế, chẳng quan tâm đến bản thân mình, vội vàng bước lên đỡ Bảo Nhi.
 
- Bảo Nhi!
 
Ngay cửa trường học, Nạp Lan Hương Hương vừa đến đón Bảo Nhi liền nhìn thấy một màn này, chợt cả kinh, sau đó đó mắt, giống như phát điên vọt vào trường học!
 
Đi sau lưng nàng chính là con nuôi của Nạp Lan Vĩnh Kha, Cổ Bình An.
 
Cùng lúc đó, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương cùng Cổ Bình An lần lượt vọt vào trường học, tên trùm hắc đạo Chiết Giang Khổng Khê, ánh mắt sau gọng kính lóe lên vẻ lạnh như băng, đồng thời cầm lấy vô tuyến điện lạnh lùng nói:
 
- Ngăn lại bọn hắn, nếu Cổ Bình An dám động thủ, đánh cho tao. Trên người hắn có thương tích, không phải là đối thủ của tụi mày.
 
Vừa nói xong, vài tên đại hán mặc âu phục màu đen hùng hổ nhảy xuống xe, vọt vào trường tiểu học.
 
- Hắc, Nạp Lan gia ở Đông Bắc lợi hại, thế nhưng nơi này là Hàng Châu, ở Hàng Châu, cho dù Nạp Lan gia tụi mày có là mãnh long quá giang cũng phải nằm xuống cho tao!
 
 Thần tình Khổng Khê thật khinh thường châm một điếu thuốc lá.
 
Hắn không biết là, cô bé toàn thân đẫm nước coca, khóe miệng bị đánh rách chảy máu kia, không chỉ là tiểu công chúa của Nạp Lan gia.
 
Cô bé kia, còn là nghịch lân của Đồ Tể.
 
Đồ Tể có nghịch lân, chạm vào hẳn phải chết!
 
Từ sau khi cha mẹ Bảo nhi lần lượt rời khỏi thế giới này, Nạp Lan Hương Hương vẫn đối đãi Bảo Nhi như con gái ruột của mình, thậm chí còn tốt hơn cả cha mẹ khác đối xử với con của mình, đối với Nạp Lan Hương Hương mà nói. Bảo Nhi chính là tâm can bảo bối của nàng.
 
Chính bởi vì như vậy, lúc trước khi lần đầu tiên Bảo Nhi nhìn thấy Trần Phàm có vẻ thật hưng phấn, lần đầu tiên Nạp Lan Hương Hương nổi giận, thậm chí bị Bảo Nhi làm tức giận đến khóc.
 
Ở dưới tình hình như vậy, Bảo Nhi bị Lý Quế Dần đánh một bạt tai, điều này lập tức làm Nạp Lan Hương Hương nổi giận, thậm chí đã rơi vào trạng thái điên khùng.
 
Cổ Bình An cũng biết Bảo Nhi là bảo bối trong lòng Nạp Lan Hương Hương, thấy nàng nổi điên vọt vào trường học, vội vàng chạy theo.
 
Nhưng...
 
Làm cho hắn thật không ngờ chính là chân trước của hắn vừa tiến vào trường học, liền nhận thấy được sau lưng truyền lại tiếng bước chân dồn dập, nhìn lại, rõ ràng phát hiện sáu gã đại hán áo đen đang hùng hổ vọt tới chỗ mình cùng Nạp Lan Hương Hương.
 
Phát hiện này làm thần tình Cổ Bình An chợt biến đổi, đồng tử đột nhiên co rút lại.
 
- Cổ Bình An, mấy đứa nhỏ đánh nhau, mày xen vào cái gì?
 
 Ngay trong nháy mắt Cổ Bình An quay đầu lại, sáu gã đại hán nhận được chỉ thị của Khổng Khê vẻ mặt tươi cười trào phúng, không hề xem Cổ Bình An vào trong mắt.
 
Theo bọn hắn xem ra, Cổ Bình An vốn đã luyện võ từ nhỏ, nếu không bị thương, sáu người bọn hắn muốn đánh thắng rất khó, hiện giờ Cổ Bình An bị thương, bọn hắn tự nhiên nghĩ Cổ Bình An không phải là đối thủ, huống chi trên người bọn hắn đều trang bị súng ống, thời khắc mấu chốt rút súng ra, tuyệt đối làm cho Cổ Bình An không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Bên tai vang lên lời của sáu gã đại hán, gương mặt Cổ Bình An lạnh lùng dừng bước, đồng thời vẻ mặt ngưng trọng nhìn Nạp Lan Hương Hương đã lâm vào trạng thái phát điên hô:
 
- Hương Hương, không nên vọng động!
 
Nạp Lan Hương Hương giống như không nghe được lời nói của Cổ Bình An, tốc độ chẳng những không giảm, ngược lại còn nhanh hơn trước đó.
 
Phía trước, cô giáo Hạ bị Lý Quế Dần đánh một bạt tai cảm thấy cực kỳ ủy khuất, thấy Bảo Nhi lại bị đánh đến chảy máu miệng, lại bắt đầu lo lắng cho Bảo Nhi, hiện giờ nhìn thấy dì út của Bảo Nhi là Nạp Lan Hương Hương giống như phát điên hướng bên này vọt tới, trong lúc nhất thời chợt ngây ngẩn cả người...!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.