Chương trước
Chương sau
Trong hành lang, bầu không khí bỗng dưng trở nên yên lặng xuống. Chỉ nghe thấy mỗi tiếng khóc ủy khuất đứng quãng của Cố Mỹ Mỹ mà thôi.
 
Đám bảo vệ khách sạn lúc trước dựa theo mệnh lệnh của Trần Phi xuống tay với Sở Qua, lúc này nhìn thấy tràng hí kịch phát sinh biến hóa, thì đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm tình giống như đang hỏi đồng bạn của mình rằng: rốt cuộc thì làm sao lại thế này?
 
Không phải Trần phó chủ tịch muốn chúng ta đem cái người thanh niên hành hung Quách sở trưởng bắt trói vào hay sao?
 
Vì cái gì Quách sở trưởng lại nói rằng, chính mình tiểu tâm không cẩn thận nên bị té ngã?
 
Còn nữa, làm sao Trần phó chủ tịch...lại giáng cho cô gái kia một cái tát nữa đây?
 
Không có đáp án.
 
Nếu ở dưới tình huống bình thường, đám bảo vệ này có thể sẽ đoán rằng, người thanh niên xuất hiện cuối cùng kia, thân phận sẽ càng ngưu bức hơn! Nhưng giờ khắc này, người thanh niên kia đang đối mặt với Trần đại thiếu gia, Trần phó chủ tịch thành phố Đông Hải ah!
 
Cái thân phận này, đã đủ khiến cho bọn hắn phải ngẩng đầu nhìn lên rồi...Bọn hắn không dám tưởng tượng, nhân vật cấp bậc nào, có thể làm cho hạng người kiêu ngạo như Trần Phi phải khom lưng cúi thấp đầu xuống.
 
Trần Phi khom lưng cúi đầu ư?
 
Đúng vậy!
 
Khi Trần Phàm khẽ nhắc nhở về lối sống của hắn, thì hắn lựa chọn khom lưng cúi đầu. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Bởi vì...hắn đang nhớ đến Tưởng Cương có lối sinh hoạt không lành mạnh, cuối cùng mọi chuyện đã bị Trần Phàm đưa lên đoạn đầu đài.
 
Nhiều năm như vậy, hắn đã chơi qua không ít nữ nhân, hắn sợ giẫm phải vết xe đổ ngày trước của Tưởng Cương. Cho nên...tuy rằng nội tâm hắn vô cùng bất mãn về hành vi trốn tránh của Quách Hoành Nghiễm, lại càng không muốn nghe Trần Phàm nhắc đến Nạp Lan Hương Hương, đụng chạm vào lòng kiêu ngạo bị tổn thương của hắn. Nhưng...hắn vẫn không thể không lựa chọn cúi đầu.
 
- Hô
 
Hung hăng phun ra một ngụm khí tức, Trần Phi giống như đem toàn bộ lửa giận ở trong lòng phun hết ra bình thường. Rất nhanh sắc mặt của hắn đã bình tĩnh lại. Hắn liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái, không thèm tranh chấp đối chọi thêm nữa, mà xoay người ly khai.
 
- Phi ca...Phi ca...!
 
 Cố Mỹ Mỹ nhìn thấy Trần Phi xoay người bỏ đi, vốn thoáng ngẩn ra, sau đó nhảy dựng lên, gào thét đuổi theo.
 
- Cút!
 
 Nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ truyền đến từ phía sau. Trần Phi đột nhiên dừng bước, mặt không đổi sắc nói:
 
- Sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi thêm nữa.
 
Nói dứt lời. Trần Phi không chờ Cố Mỹ Mỹ mở miệng, lập tức xoay người bỏ đi.
 
Dưới ánh đèn, Cố Mỹ Mỹ trợn mắt há hốc mồm, nàng muốn hỏi vì sao lại như thế. Nhưng thủy chung vẫn không thể thốt được nên lời.
 
Bởi vì nàng cảm nhận được hàn ý trong lời cảnh cáo của Trần Phi.
 
Và ánh mắt chán ghét của Trần Phi, cũng giống như một thanh chủy thủy sắc bén, đâm thẳng vào địa phương mềm yếu nhất trong nội tâm của nàng. Đem lòng hư vinh trong nội tâm nàng, phá tan thành từng mảnh nhỏ!
 
Lúc này, nàng mới rùng mình hoảng hốt, theo bản năng, nàng quay đầu nhìn về phía người thanh niên chỉ nói một câu, mà đã khiến cho Trần đại thiếu gia phải cúp đuôi bỏ chạy.
 
Cho đến giờ phút này, nàng vẫn không dám tin tưởng, cái người thanh niên tướng mạo bình thường kia, lại có được cái bổn sự này.
 
Mắt chó nhìn người thấp!
 
Bên tai của nàng bỗng dưng vang lên lời Sở Qua mắng nàng lúc trước.
 
Chẳng lẽ mình đã trông lầm người rồi hay sao?
 
Cố Mỹ Mỹ nhủ thầm ở trong lòng.
 
Nhưng không có câu trả lời, giờ khắc này bỗng nhiên nàng cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình, cười nhạo cái sự vô tri ngu muội của mình, cười nhạo cái lòng hư vinh cay nghiệt của mình!
 
Nàng, đã bị cả thế giới cô lập!
 
- Trần thiếu.
 
Cùng lúc đó, bởi vì chảy máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, Quách Hoành Nghiễm sợ hãi bước lên chào hỏi Trần Phàm.
 
- Nếu Trần Phi tìm ông, ông biết phải làm như thế nào rồi chứ!
 
 Trần Phàm thản nhiên nói một câu. Sau đó cũng không nhiều lời vô nghĩa, xoay người mang theo Sở Qua cùng Lưu Oánh Oánh tiến vào trong ghế lô, tiếp tục dùng cơm.
 
Đám bảo vệ trong khách sạn không hẹn mà đều tránh đường nhường lối cho Trần Phàm, còn Quách Hoành Nghiễm lúc trước quan uy mười phần không ai sánh nổi, lúc này cũng ứng thanh một tiếng, sau đó liền cúp đuôi bỏ chạy, ở hắn xem ra. Trần Phàm không tìm hắn truy cứu trách nhiệm đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, hắn làm sao còn dám phản ứng gì nữa đây chứ!
 
(bản dịch lúc ghi là Quách Hoành Nghiễm, lúc lại ghi là Quách Hoành Quảng - nên mình thống nhất 1 tên luôn.)
 
Trong bãi đỗ xe khách sạn Cửu Châu, ở dưới ánh mắt ngưỡng mộ của hai gã bảo vệ, Trần Phi biểu tình khó coi chui vào trong chiếc Audi A6 tượng trưng cho thân phận cùng quyền lực.
 
Sau khi nổ máy, Trần Phi ngoái đầu về phía sau, nheo mắt nhìn vào trong khách sạn.
 
- Hô!
 
Sau đó, hắn hung hăng phun ra một ngụm tức khí, đạp nhẹ chân ga, ở dưới ánh nhìn chăm chú của hai gã bảo vệ, chiếc Audi A6 chậm rãi chạy đi.
 
Đem xe lái vào đường chính, Trần Phi buồn bực châm một điếu thuốc lá, hung hăng rít khói, dường như hắn đang muốn dùng chất nicotin để gây tê cơn tức giận ở bên trong nội tâm của mình.
 
Nhưng là...Hắn đã thất bại!
 
Trong ô tô, khói thuốc vườn quanh khuôn mặt của Trần Phi, nương theo ánh đèn nội thất mỏng manh, có thể trông thấy rõ ràng diễn cảm lúc này trên khuôn mặt của Trần Phi dị thường âm trầm. Điều đó chứng minh, hắn nuốt không trôi cơn tức này!
 
- Ta không tin, ở trên đời này không người nào không thể áp chế được ngươi!
 
 Trần Phi càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng thần tĩnh xám ngoét dập tắt điếu thuốc. Sau đó bất ngờ đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ chạy xe.
 
- Reng...!
 
Ngay khi Trần Phi muốn dùng chiếc Audi A6 mang biển số Thành ủy, đua xe để phát tiết cơn lửa giận trong nội tâm, thì hắn mơ hồ nghe được tiếng chuông di động vang lên.
 
Khẽ nhíu mày, Trần Phi theo bản năng cho là cô nàng ngu ngốc Cố Mỹ Mỹ gọi đến, muốn ngắt kết nối. Nhưng còn chưa kịp ngắt máy, theo dư quang khóe mắt hắn đã kịp trông thấy dãy số trên màn hình hiển thị. Lúc này mới ấn nút chuyển liên lạc, dùng ngữ khí cung kính nói:
 
- Cha!
 
- Làm sao mãi không nghe máy vậy?
 
 Đầu dây bên kia, Trần Vĩnh Thụy có chút không vui hỏi han.
 
Đối mặt với lời chất vấn của Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi trong lòng cả kinh, vội vàng tìm lời ngụy biện nói:
 
- Con đang lái xe, vừa rồi không nghe thấy tiếng chuông di động.
 
- Con tìm chỗ nào dừng xe đi, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho con nghe.
 
 Lúc này ngữ khí của Trần Vĩnh Thụy có vẻ nghiêm trọng phá lệ, trong thanh âm còn mang theo vài tia hưng phấn.
 
Cảm nhận được tia hưng phấn trong giọng nói của Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi không khỏi kỳ quái. Hắn nhớ rõ ràng, bởi vì chuyện tình thăng chức bị Yến gia nhúng tay phá đám, cho nên trong khoảng thời gian này, tâm tình của Trần Vĩnh Thụy mười phần bất hảo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho tâm tình của cha vui vẻ như thế này đây nhỉ?
 
Tuy rằng hoài nghi, nhưng Trần Phi không dám hỏi nhiều, mà dựa theo lời Trần Vĩnh Thụy, đem xe hơi dừng ở bên đường, sau đó mới chờ mong dò hỏi:
 
- Cha, ngài muốn nói cho con biết chuyện tình gì vậy?
 
- Ngày mùng 5 tháng 5, là sinh nhật sáu mươi tuổi của Lý Vân Phong, tư lệnh viên quân khu NJ, sang năm sau Lý Vân Phong sẽ nghỉ hưu, cho nên buổi sinh nhật lần này, ông nội của con và một số quan chức lãnh đạo sẽ tiến đến chúc thọ.
 
 Trần Vĩnh Thụy quẳng ném hết buồn phiền trong khoáng thời gian gần đây, mỉm cười nói:
 
- Vừa rồi ông nội của con mới thông báo cho ta biết, ngày mùng 5 tháng 5 con sẽ đi cùng ông tới đó!
 
- Đi cùng ư?
 
 Trần Phi không khỏi kinh ngạc, trong đầu theo bản năng nhớ tới cảnh tượng ngày trước hắn cùng Trần Vĩnh Thụy đến Lý gia cầu hôn. Lý Vân Phong bởi vì sự xuất hiện của Trần Phàm, mà đã vi phạm lời ước hẹn cùng Trần Kiến Quốc lúc trước.
 
Trong đầu hiện ra một màn này, Trần Phi liền cảm thấy khó chịu. Đồng thời trong lòng chợt động, nháy mắt hiểu ra chuyện gì rồi:
 
- Cha, lần này...chẳng lẽ ông nội muốn dẫn con đến kêu Lý Vân Phong thực hiện lời ước định năm xưa hay sao?
 
- Ưm.
 
 Đầu máy bên kia, Trần Vĩnh Thụy gật đầu cười nói:
 
- Lần này ông con đến chúc thọ, mục đích chủ yếu chính là muốn trao đổi cùng Lý Vân Phong, thành toàn chuyện tình đính hôn giữa con và Lý Dĩnh.
 
- Nhưng lần trước, không phải Lý Vân Phong đã tán thành cho Lý Dĩnh cùng Trần Phàm ở chung một chỗ rồi hay sao?
 
 Khi nhắc đến hai chữ Trần Phàm, nỗi căm giận trong giọng nói của Trần Phi là không thể nào che giấu.
 
Trần Vĩnh Thụy giải thích:
 
- Ngày trước, ông nội con không nói gì, là sợ khiến cho lão thái gia tức giận. Hiện giờ, lão thái gia đã quy thiên, còn Trần Phàm cũng không tính là người của Trần gia chúng ta nữa, ông nội con đương nhiên là muốn chủ trì công đạo cho con rồi.
 
- Nhưng...Lý Vân Phong có đồng ý hay không?
 
 Trong đầu hiện ra hành vi của Trần Phàm ở Hàng Châu. Trần Phi có chút lo lắng dò hỏi.
 
- Con lo lắng Lý Vân Phong sẽ bởi vì Trần Phàm gây áp lực, mà không dám tán thành quyết định của ông nội con sao?
 
 Trần Vĩnh Thụy cười lạnh một tiếng nói:
 
- Tiểu Phi, trước đó không bao lâu, thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu giúp hắn, sở dĩ là hắn mượn giáo đình Vantican gây sức ép. Thủ trưởng số 1 lo lắng vì đại cục, cho nên mới chạy đến Hàng Châu giúp hắn một chuyến!
 
- Hóa ra là thế!
 
 Trần Phi tỉnh ngộ, nỗi sợ hãi dối với Trần Phàm ở trong lòng chợt giảm xuống đáng kể.
 
- Dựa dẫm chung quy chỉ là nhất thời mà thôi. Đến lần này, hắn muốn lợi dụng giáo đình Vantican cũng là không có khả năng nữa rồi. Đồng dạng, thủ trưởng số 1 sẽ không vì hắn mà đắc tội với Yến gia. Dù sao, trong chuyện này sẽ liên lụy đến rất nhiều thứ.
 
 Trần Vĩnh Thụy biểu tình tràn đầy vẻ cơ trí nói.
 
- Cha, ở thời điểm mấu chốt này, ông nội muốn con đến Nam Kinh, đưa ra đề nghị đính hôn cùng Lý gia. Nói vậy cũng là muốn thông qua phương thức này, tuyên bố cho mọi người cùng Yến gia biết, giữa Trần Phàm và Trần gia chúng ta sẽ không còn bất cứ mối quan hệ gì nữa, phải không?
 
 Trần Phi như có suy nghĩ dò hỏi.
 
Trần Vĩnh Thụy thở dài:
 
- Đúng thế, đây cũng là hành động bất đắc dĩ thôi, ông nội của con không muốn tràng tranh đấu giữa Trần Phàm và Yến gia, sẽ liên lụy đến Trần gia chúng ta. Bởi từ sau khi lão thái gia qua đời. Trần gia chúng ta bị áp chế khắp nơi, sau hội nghị tháng ba, đối mặt với Yến gia trả thù đã tổn thất không nhỏ. Hiện giờ bất kể lo lắng đại cục, hay suy tính lâu dài, thì Trần gia chúng ta cũng không thể cùng Yến gia tranh đấu thêm nữa. Chúng ta cần một khoảng thời gian đế chỉnh đốn, làm chuẩn bị trước cho hội nghị tháng ba sang năm! Được rồi, ta nói để con chuẩn bị trước mà thôi. Tiểu Phi, bây giờ ta đã trở thành vật hy sinh cho tràng giao phong giữa Trần Yến hai nhà, ta hy vọng con sẽ tranh giành cho ta một ngụm khẩu khí. Con nhất định phải trở thành người nối nghiệp đời thú tư của Trần gia trong tương lai đó.
 
- Yên tâm đi cha, con sẽ cố gắng!
 
 Trần Phi trong lòng mười phần kích động nói.
 
Nghe thấy Trần Phi buông lời thề son sắt, lúc này Trần Vĩnh Thụy cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà trực tiếp cúp máy.
 
- Trần Phàm à Trần Phàm, ngươi tự chuốc lấy họa, xem ngươi còn sống thêm được bao nhiêu lâu nữa đây! Chẳng những Thanh Bang và Yến gia muốn đùa chết ngươi, mà hiện giờ ông nội vì lợi ích của Trần gia, cũng muốn lấy ngươi để khai đao à!
 
 Trong ô tô, Trần Phi châm một điếu thuốc, cười lạnh nói:
 
- Hôm nay ngươi đánh vào mặt của ta, đồng dạng cũng nhắc nhở ta, phải nhanh chóng tiêu trừ những vết bẩn của mình. Ta thực mong chờ đến ngày mùng 5 tháng 5, được trông thấy vẻ mặt không còn huyết sắc của ngươi, ha ha ha ha!
 
Trong màn đêm, tiếng cười tiểu nhân đắc chí của Trần Phi, truyền đi rất xa...rất xa
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.