Chương trước
Chương sau
- Khanh!
 
Một tiếng vang giòn, đột nhiên vang lên trong bóng đêm yên lặng, đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm tối.
 
Trong màn đêm, Monica chém ra nửa thanh trường kiếm, một kiếm bổ lên phân nửa lưỡi kiếm do Olivia ném tới, lực lượng thật lớn khiến cho mũi kiếm đang cấp tốc bay tới lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, tốc độ thoáng chậm lại, gào thét lướt qua khuôn mặt Monica.
 
- Bá!
 
Gió kiếm sắc bén nháy mắt cắt ngang khăn che khuôn mặt Monica, gương mặt xinh đẹp đủ mê hoặc chúng sinh của Monica liền bại lộ ra ngoài không khí.
 
- Hô...
 
 Nhìn thấy một màn như vậy, thành viên giáo đình vốn đang ngừng thở liền âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm chặt cũng chậm rãi buông ra, trong lòng bàn tay đẫm đầy mồ hôi.
 
Mà Kroff cùng nhóm người Kuka chưa bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt thật của Monica, vẻ lo lắng cùng khiếp sợ cũng biến mất trên mặt, tầm mắt hoàn toàn bị vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của Monica chiếm lĩnh.
 
Cùng lúc đó, một chiếc hộp quẹt bị Trần Phàm nắm trong tay từ lúc nào, chân mày hắn cũng chậm rãi giãn ra.
 
Cuối cùng, Trần Phàm cũng không ra tay, mà Monica thông qua năng lực phản ứng nhanh nhẹn tránh thoát một kích trí mạng.
 
- Monica, thứ phế vật như cô, cô thật sự làm cho tôi quá thất vọng rồi.
 
 Olivia nhìn thấy Monica nắm nửa thanh kiếm gãy, cười lạnh nói:
 
- Vốn tôi nghĩ một năm qua, kỹ thuật dùng kiếm của cô khẳng định đề cao không ít, hiện tại xem ra, là tôi đánh giá cô quá cao. Phế vật cuối cùng là phế vật, phía trước tôi nói dùng mười chiêu cho cô quỳ trước mặt tôi nhận thua, hiện tại xem ra, mười chiêu nhiều lắm, năm chiêu! Tôi chỉ cần năm chiêu!
 
Năm chiêu, liền làm cho thánh nữ giáo đình Monica nhận thua!
 
Giờ khắc này, Olivia biểu hiện cực kỳ cuồng ngạo.
 
Nhưng giờ này khắc này, đối mặt vẻ cuồng ngạo của Olivia, trên mặt Monica cũng không có biểu tình phẫn nộ, chỉ còn lại sự ngưng trọng.
 
Trong một năm qua, nàng quả thật tốn không ít thời gian luyện tập đánh kiếm, nhưng càng nhiều thời gian, nàng chỉ biết hồi ức lại đoạn thời gian nàng xem là vui sướng nhất trong cuộc đời nàng.
 
Không thể chuyên tâm đắm chìm trong việc luyện tập thuật đánh kiếm, vì thế thuật đánh kiếm của Monica cũng không được đề cao quá nhiều.
 
Mà Olivia thì khác hẳn.
 
Hơn một năm trước, sau khi lòng cao ngạo của nàng bị Trần Phàm đánh bại, nàng liền thề phải đề cao năng lực cách đấu của mình!
 
Olivia là một cô gái chấp nhất, lòng chấp nhất còn khủng bố hơn cả Trương Thiên Thiên, nhất là loại người giống như nàng khi đụng phải vách tường, không tuyển chọn quay đầu lại mà lựa chọn đánh ngã vách tường!
 
Nàng có nghị lực bền gan vững chí, còn có một trái tim vô cùng kiên cường.
 
Trọng yếu hơn nữa là nàng là một cô gái phi thường ác độc.
 
Lòng ác độc kia, chẳng những đối với địch nhân, đối với chính bản thân cô ta cũng như vậy!
 
Trong hơn một năm qua, cơ hồ nàng dùng hết toàn bộ thời gian đề cao phương pháp huấn luyện tăng nhanh thực lực, có chút phương pháp cực kỳ tàn khốc, tàn khốc tới mức ngay cả mười hai tên U Linh Thánh Vệ cũng không dám đi thử.
 
Không có ai biết, ở vô số ban đêm sau khi chấm dứt luyện tập, nàng ngồi trong bồn tắm ngâm nước nóng, nàng luôn nhớ tới một màn Trần Phàm xé xuống mặt nạ của nàng. Mỗi khi nhớ tới một màn kia, nàng đều có chút thất thần, nhưng càng nhiều lại là nỗi tức giận!
 
Sau cơn tức giận, nàng liền hung hăng siết chặt nắm tay, tự nói với mình, ngày mai huấn luyện càng phải đề cao mạnh mẽ hơn!
 
Một lần lại một lần khiêu chiến cực hạn.
 
Một lần lại một lần tàn khốc huấn luyện.
 
Không có ai biết, hơn một năm qua, nàng phải có bao nhiêu cố gắng, chịu đựng bao nhiêu khổ sở.
 
Chỉ có nàng tự mình biết, nhưng nàng đem sự khổ sở kia chôn giấu thật sâu, thật sâu trong nội tâm, không hề biểu hiện trên mặt mình!
 
Một năm trước, nàng dùng phương thức đánh lén, phải dùng mười sáu chiêu mới đánh Monica ngất xỉu.
 
Hiện tại nàng dùng ba chiêu, liền làm thanh trường kiếm màu bạc trong tay Monica gãy đôi!
 
Thực lực của nàng đề cao tới mức có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
 
Monica phát hiện được điều này cho nên vẻ mặt của nàng trở nên ngưng trọng chưa từng có từ trước tới nay.
 
Không riêng gì Monica phát hiện điểm này, Trần Phàm cũng đã phát hiện, hắn rất muốn mở miệng bảo Monica buông tha, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quật cường của Monica thì Trần Phàm biết, cho dù mình mở miệng chỉ sợ cũng chẳng thấm vào đâu.
 
Monica sẽ không nhận thua.
 
ít nhất trong vòng mười chiêu nàng sẽ không!
 
Có lẽ là vì muốn xác minh suy đoán của Trần Phàm, Monica vứt bỏ đoạn kiếm gãy, hít sâu một hơi, nói:
 
- Đến đây đi, qua đây!
 
Gió đêm thổi bay, thổi bay mái tóc dài màu vàng rực của Monica, trong màn đêm, cặp mắt xanh thẳm toát ra vẻ kiên định thà chết không khuất phục!
 
Gió đêm cũng thổi bay mái tóc dài màu trắng bạc của Olivia, cũng thổi bay chiếc áo đỏ tươi của nàng.
 
Giờ phút này, nàng chẳng khác gì ma nữ hạ phàm.
 
- Monica, cô nghĩ muốn thề sống chết bảo vệ vinh diệu thuộc về thánh nữ giáo đình Vatican sao? Hay là tính toán ở trước mặt người đàn ông âu yếm của mình biểu hiện ra dũng khí của cô?
 
 Olivia lại lần nữa nở nụ cười, cười đến thực tà ác:
 
- Tôi cho cô biết, thứ gọi là vinh diệu kia ở trong mắt tôi còn rẻ tiền hơn gái điếm đứng đường! về việc cô biểu hiện ra dũng khí. ân, trong mắt tôi chính là biểu hiện ngu muội!
 
- Sưu!
 
 Vừa nói xong, thân ảnh động!
 
Tốc độ khủng khiếp của Olivia bám theo từng đạo ảo ảnh màu đỏ, hiện trường ngoại trừ Trần Phàm, không ai có thể nhìn thấy thân hình của nàng.
 
Dù là Monica!
 
Giống như chỉ là nháy mắt, Olivia liền đi tới trước người Monica.
 
Trong màn đêm, nàng chém ra bàn tay phải mang bao tay, đột nhiên chụp vào mái tóc dài màu vàng kim của Monica!
 
Một trào này, tốc độ nhanh như tia chớp, làm kẻ khác khó lòng phòng bị!
 
Đối mặt một chiểu ra tay toàn lực của Olivia, Monica không dám chậm trễ, cấp tốc thối lui!
 
- Muốn lui, được sao?
 
 Olivia thấy Monica lui, nàng cười lạnh tiếp tục tiến tới!
 
Vừa lui, tiến!
 
Dần dần, dần dần, thân ảnh hai người càng ngày càng gần.
 
- Trở lại cho ta!
 
 Olivia lại quát lên một tiếng lớn.
 
Gương mặt Monica biến đổi, rồi đột nhiên quay đầu.
 
- Ba!
 
Ngay sau đó, Olivia một phát bất được bả vai Monica, dưới một trảo, thân mình Monica kịch liệt chấn động, thân thể nhất thời khựng lại.
 
- Quỳ xuống cho ta!
 
Olivia cười lạnh một tiếng, đùi phải đá ra nhanh như tia chớp, thẳng tới cổ chân Monica!
 
Một cước này, thế đi mạnh mẽ, nếu bị đá trúng, mắt cá chân Monica phải bị đá nát không thể nghi ngờ!
 
Bởi như vậy, Monica thật sự sẽ đúng như lời Olivia, quỳ rạp xuống trước người cô ta.
 
Điểm này trong lòng thành viên giáo đình hiểu được thật rõ ràng.
 
Trái tim bọn họ đều treo cao trên cổ họng.
 
Thần tình đám người Kroff cùng Kuka đều lo lắng, nhưng Trần Phàm vẫn nhìn chằm chằm hai người đang tỷ thí không dao động.
 
- Hô!
 
Thời khắc mấu chốt, Monica không hề trốn tránh, mà chém ra tay phải, làm hình trảo trạng, chộp tới cổ họng Olivia!
 
Liều mạng!
 
Giờ khắc này Monica đã quên lời dặn dò của Trần Phàm, cũng không suy nghĩ mình sẽ chết hay không, nàng chỉ có một ý niệm trong đầu: Dù là chết, cũng không thể khiến Olivia sống dễ chịu!
 
- Hừ!
 
Olivia thấy thế, chỉ phải thu chân lại, lui về phía sau một bước.
 
Olivia vừa lui, Monica trực tiếp chụp hụt vào khoảng không. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Theo sau, không đợi Monica thu tay lại, Olivia lại tiến lên, vung quyền đánh tới đầu Monica, cố gắng dùng một quyền đánh vỡ đầu nàng!
 
- Hô...hô...
 
Một quyền kia, còn chưa tới nhưng quyền phong đã tới trước!
 
Mái tóc dài vàng óng của Monica bị quyền phong thổi trúng bay lên.
 
Không có chút nào do dự, đối mặt một quyền cuồng bạo của Olivia, Monica lựa chọn tránh khỏi mũi nhọn, lại né tránh.
 
Chật vật tránh thoát một quyền trí mạng của Olivia, Monica lại tiếp tục trốn tránh.
 
Lúc này, tiềm lực cơ thể Monica tựa hồ bị kích phát, tốc độ trở nên cực nhanh, thân ảnh mơ hồ không chừng, làm Olivia không cách làm được gì, tuy rằng vài lần công kích của Olivia suýt nữa đều lấy mạng Monica, nhưng luôn ở thời điểm mấu chốt bị nàng tránh thoát.
 
Chiêu thứ bảy!
 
Chiêu thứ tám!
 
Chiêu thứ chín!
 
- Hô!
 
- Hô!
 
- Hô!
 
Trong lúc nhất thời, hai người ngươi truy ta đuổi.
 
- Chết cho ta!
 
Nhìn thấy chín chiêu đều không lấy được mạng của Monica, Olivia liền hạ sát thủ.
 
Theo tiếng gầm lên của nàng, một đạo bạch quang lấy tốc độ mà mắt thường khó thể nhìn thấy được từ trong tay nàng lóe ra, hướng thẳng về phía vùng cổ trắng nõn của Monica.
 
Ám khí!
 
Thời khắc cuối cùng, vì hoàn thành lời khoe khoang sẽ chiến thắng trong vòng mười chiêu, Olivia vận dụng ngân châm ám khí cất giấu.
 
Liên tục né tránh, thể lực của Monica đã tiêu hao kinh người.
 
Lúc này khoảng cách giữa nàng và Olivia không xa, Olivia đột nhiên lợi dụng ám khí tiến hành tuyệt sát, nàng căn bản không có cơ hội trốn tránh!
 
- Không!
 
Toàn bộ thành viên tòa thánh đều phát ra tiếng tru lên bi phẫn.
 
Mà Kroff cùng Kuka và thành viên Địa Ngục Hỏa đều nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn chứng kiến một màn Monica bị ám khí giết chết!
 
- Ba!
 
Trong thời khắc nguy cấp, một đạo kim quang gào thét bay qua.
 
- Khanh!
 
Ngay sau đó, tiếng vang thanh thúy truyền ra, ngân châm bay về hướng Monica bị Trần Phàm dùng hộp quẹt màu vàng kim đánh bay, thân ảnh khôi ngô của Trần Phàm giống như một ngọn núi chắn ngang trước người Monica, lại đưa tay đỡ lấy Monica đã bị thoát lực toàn thân, gương mặt tái nhợt.
 
- Đồ Tể, anh...
 
 Thấy một màn như vậy, Olivia giận tím mặt.
 
Trần Phàm lãnh đạm nói:
 
- Ván này coi như cô thắng.
 
Olivia tức giận đến cả người run rẩy không thôi, ngọn núi thánh nữ đồ sộ trước ngực theo thân mình nàng đang run rẩy không ngừng lắc lư.
 
Nhưng vào giờ khắc này không người nào dám đem ánh mắt dừng lại nơi ngọn núi thánh nữ có lực hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
 
Nếu như nói Dai Fu là một đóa hoa hồng có gai, như vậy Olivia là một ly rượu độc.
 
Tuy rằng rượu độc rất thơm, nhưng rất trí mạng!
 
Không để ý tới Olivia đang nổi giận, Trần Phàm vỗ vỗ bả vai Monica, làm như an ủi.
 
Gương mặt Monica thật khó xem, đôi môi gợi cảm hơi mở ra, nhẹ giọng nói:
 
- Đồ Tể, thật xin lỗi, em...
 
- Không cần phải nói, chuyện kế tiếp để cho tôi xử lý.
 
 Trần Phàm nhẹ giọng cắt đứt lời nói của Monica, sau đó giúp Monica sửa sang lại mái tóc có chút rối loạn trên trán.
 
Làm xong tất cả chuyện này, Trần Phàm nhìn về phía Olivia, nói:
 
- Olivia, kế tiếp là tiến hành trận đấu đua xe hay là cách đấu?
 
Trong màn đêm, Olivia cũng không lập tức trả lời, đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm Trần Phàm, giống như lệ quỷ nhìn cừu nhân của mình, trong con ngươi lóe ra ánh mắt vô cùng oán độc!
 
- Tốt, tốt lắm. Đồ Tể, anh thật sự giỏi lắm!
 
Chậm rãi, chậm rãi. Olivia mở miệng:
 
- Anh sẽ hối hận, tôi cam đoan!
 
Trong đêm tối, thanh âm Olivia khàn khàn tới cực điểm, giống như một đầu dã thú bị thương tru lên, làm cho mọi người ngoại trừ Trần Phàm, trong lòng bị cảm giác sợ hãi bao phủ.
 
Đó chính là lửa giận của U Linh Thánh nữ Olivia!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.