Khi ánh mặt trời dần dần lặn xuống đỉnh núi, ánh nắng cuối ngày buồn man mác xuyên thấu qua cánh cửa song sắt, len lỏi vào trong gian phòng, làm cho gian phòng nguyên bản hôn ám, đã nhiều hơn một chút ánh sáng.
Đây là một gian phòng rộng chưa đến hai mươi mét vuông. Gần cửa sổ có một chiếc ghế lớn.
Trần Phàm đang ngồi trên ghế, tứ chi đều bị khóa chặt vào ghế.
Trước ghế không xa có bày một chiếc bàn, trên bàn có một ngọn đèn điện. Bên cạnh là ba gã cảnh sát hình sự, phía sau là hai gã đặc công võ trang đầy đủ, trong tay cầm súng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm.
Chẳng qua ẩn sâu trong tia lạnh lùng còn kèm theo một cỗ tiếc hận...!
Đối với bọn hắn mà nói, bọn hắn không thích nhất là phải chấp hành nhiệm vụ vây bắt những người cùng ngành.
Cấp bậc của Long Nha, so sánh cùng đội đặc công như bọn hắn là cao hơn rất nhiều. Nhưng nếu tính ra thì bọn hắn và Trần Phàm cũng đều chung một ngành.
Trong phòng, biểu tình của Trần Phàm rất bình tĩnh, giờ khắc này không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Két...két... Nguồn: truyentop.net
Bỗng nhiên, nương theo một thanh âm giòn tan vang lên, cánh cửa sắt bị người mở ra. Một gã đặc công mang theo hai người từ bên ngoài tiến vào.
Trong hai người, một người mặc đồng phục cảnh sát, dáng dấp khôi ngô, nước da ngăm đen, trên tay có vết chai dày, do hàng năm luyện súng mà thành.
Một người khác, thân mặc âu phục, diễn cảm nghiêm trang, nhãn tình sắc bén, khiến cho người đối diện cảm thấy hắn không giận mà uy.
Vừa nhìn thấy hai người bước vào trong phòng, ba gã hình cảnh đang kiểm tra bàn ghi chép, liền sôi nổi đứng dậy, cúi chào nói:
- Hoàng phó chủ tịch, Phùng đội trưởng.
Vừa nghe ba gã hình cảnh nói xong, Hoàng Chí Văn liền đem ánh mắt từ trên người Trần Phàm thu hồi, khóe miệng thoáng lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát hiện, trầm giọng hỏi:
- Vụ án này phi thường nghiêm trọng, ảnh hưởng rộng lớn. Các đồng chí trên Bộ Công An và Cục Anh Ninh Quốc Gia sẽ đến tiếp nhận. Công tác thẩm vấn các anh tiến hành đến đâu rồi?
- Báo cáo Hoàng phó chủ tịch, phạm nhân đã thú nhận tất cả mọi chuyện.
Trong ba người, một gã hình cảnh phụ trách công tác liền báo cáo.
Đã thú nhận tất cả mọi chuyện ư?
Nghe thấy những chữ này, nụ cười trên khóe miệng Hoàng Chí Văn càng thêm rõ ràng hơn. Mà gã Phùng đội trưởng đứng phía sau hắn, thì lại mang theo diễn cảm phức tạp.
- Cảnh sát hình sự phá án cần phải có những người như anh. Nhưng trong giới quan trường thì anh không thích hợp và cũng không nên tham dự vào.
Lúc này bên tai hắn không khỏi vang lên những lời nói của Trần Phàm ngày đó ở trong khu Tam Lâm Hạng!
Bởi vì câu nói này, đã giúp hắn từ chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở dưới quận, mà thăng cấp lên làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, ứng với câu nói cá chép vượt long môn trong hoàn cảnh nhà hắn!
Thế nên, hắn đối với Trần Phàm luôn luôn có một lòng kính sợ.
Hiện giờ ở trong này, nhìn thấy Trần Phàm, tâm tình của hắn đã trở nên cực kì phức tạp.
- Haiiizz.
Phùng đội trưởng ở trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Là tiếc hận ư?
Đúng vậy!
Tuy rằng Trần Phàm đã giết người, nhưng hắn hiểu rõ ràng, những người đó đều là lang sói khoác da người, chết là đáng tội. Nhưng pháp luật chưa tuyên bố xử tử, thì bọn hắn theo cơ chế, là chưa phải chết!
- Các anh đi ra ngoài, chờ các đồng chí trên Bộ Công An và Cục An Ninh Quốc Gia đến. Tôi muốn tâm sự một lát với hắn.
Bỗng nhiên Hoàng Chí Văn mở miệng nói.
- Hoàng phó chủ tịch, điều này chỉ sợ...
Phùng đội trưởng nhíu mày nói. Bình thường ở những vụ án quan trọng, căn bản là không cho phép những người có thân phận ở chung với phạm nhân một mình.
- Hoàng phó chủ tịch, thân phận của phạm nhân có chút đặc thù, ngài không thể ở đây một mình được!
Một gã đặc công ở phía sau, cũng mở miệng nói chuyện. Đồng thời thoáng liếc mất nhìn Trần Phàm, trong ánh mắt lộ ra một cỗ sợ hãi không thể che giấu.
- Không sao.
Hoàng Chí Văn lúc này không hề bất mãn, chỉ là cười nhạt nói:
- Vụ án này sẽ lập tức chuyển giao cho Bộ Công An và Cục An Ninh Quốc Gia. Tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với hắn vài câu mà thôi. Nếu các anh muốn ở đây, thì tùy tiện.
- Các anh đi theo tôi ra ngoài, để cho hai đồng chí đặc công ở lại canh gác.
Phùng đội trưởng trầm ngâm, sau đó làm ra quyết định nói.
Dứt lời. Phùng đội trưởng mang theo ba gã hình cảnh rời đi, còn hai gã đặc công thì đứng canh gác ở phía sau Hoàng Chí Văn.
Hoàng Chí Văn ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc lá, hút thuốc đồng thời híp mắt nhìn vào Trần Phàm.
Trong phòng, nhất thời bầu không khí rơi vào trầm mặc, im ắng đến nỗi có thể nghe thấy thanh âm của Hoàng Chí Văn nuốt mây nhà khói.
- Trần Phàm, mày nằm mơ cũng không ngờ nổi, kết cục của mày sẽ thê thảm đến mức này đi?
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Hoàng Chí Văn dập tắt tàn thuốc, cười lạnh nhìn Trần Phàm nói.
Trần Phàm vẫn bình tĩnh nhìn Hoàng Chí Văn!
- Ha ha! Mày nghĩ rằng, mày bày ra vẻ mặt bình tĩnh là có thể che giấu được nỗi sợ hãi ở trong nội tâm của mày hay sao?
Không hiểu vì sao, lúc này nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Phàm. Hoàng Chí Văn lại thấy trong lòng phi thường thoải mái. Đột nhiên hắn đề cao thanh âm:
- Tao nói cho mày biết. Trần chủ tịch đã bày tỏ thái độ, muốn chuyện này phải giải quyết công khai rõ ràng. Người trong quân đội cũng không xuất đầu bảo vệ mày! Hôm nay, không ai cứu nổi mày nữa đâu, mày nhất định phải chết!
- Thoạt nhìn, ông rất vui vẻ nhỉ!
Trần Phàm lên tiếng, trong khi nói chuyện đồng thời khóe miệng còn lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Đúng vậy! Nhìn thấy mày sắp chết tao quả thật phi thường vui vẻ!
Bỗng dưng ngữ khí của Hoàng Chí Văn liền trở nên âm trầm, hắn giống như một con độc xà gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, gằn từng chữ nói:
- Trần Phàm, tao cho mày biết, cái ngày mày đánh con tao tàn phế, ở trong lòng tao đã thầm nhủ với mình, một ngày nào đó tao sẽ trừng phạt mày thích đáng! Ha ha ha ha...
Trong phòng, tràn ngập tiếng cười điên cuồng của Hoàng Chí Văn, khiến cho hai gã đặc công theo bản năng cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
- Ông quả nhiên đúng là một con chó sói.
Trần Phàm đồng dạng cũng cười.
Vừa nhìn thấy Trần Phàm nở nụ cười, khuôn mặt của Hoàng Chí Văn cấp tốc vặn vẹo thành một đoàn. Hiển nhiên hắn đối với Trần Phàm giờ khắc này vẫn còn cười được, là rất không ưa thích!
- Lộp...cộp...lộp...cộp
Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Thông qua tiếng bước chân có thể đoán ra, người tới đây hẳn là không ít.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Chí Văn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, diễn cảm đã khôi phục bình thường.
- Chỉ sợ ông phải thất vọng rồi.
Nhìn thấy Hoàng Chí Văn biến sắc còn nhanh hơn so với lật trang sách. Trần Phàm dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía Hoàng Chí Văn nói.
- Tao xem mày còn cãi bướng được đến khi nào!
Hoàng Chí Văn hạ thấp giọng nói một câu.
Vừa nói xong thì tiếng bước chân bên ngoài đã dừng lại. Theo sau cửa sắt bị người đẩy ra, Phùng đội trưởng dẫn theo một ít quan chức trong ngành cảnh sát Đông Hải và ba người đàn ông trung niên bước vào.
- Hoàng phó chủ tịch, ba người này theo thứ tự là Trương bộ trưởng bộ công an, Lý cục trưởng cục an ninh quốc gia, và Từ trưởng ban!
Phùng đội trưởng dẫn đầu giới thiệu. Trong lúc giới thiệu đến người cuối cùng thì ngữ khí thoáng tò mò. Bởi vì lúc trước hắn ra nghênh đón ba người. Từ trưởng ban cũng không báo danh đơn vị công tác.
- Các ngài khỏe chứ!
Hoàng Chí Văn vội vàng bày ra nụ cười chức nghiệp, đứng dậy nghênh đón.
Nhưng không một ai thèm quan tâm đến hắn, lúc này ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trần Phàm đang ngồi trên ghế đặc chế, diễn cảm vô cùng phức tạp.
Một màn quỷ dị này làm cho Hoàng Chí Văn cùng nhóm quan chức trong ngành cảnh sát với hai gã đặc công đều mang thần tình nghi hoặc. Nhất là trong con ngươi của Hoàng Chí Văn, nét nghi hoặc càng tản mát ra nồng đậm hơn nhiều!
Tuy rằng hắn biết ba người đang ở trước mặt này đều là những nhân vật lớn ở kinh thành. Nhưng hắn thân là phó chủ tịch thường trực ở thành phố Đông Hải, nếu luận cấp bậc thì hoàn toàn không hề thua kém ba người!
- Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Khoảng hai giây thời gian sau, Từ trưởng ban ánh mắt băng sương nhìn Hoàng Chí Văn, lạnh lùng phunra hai chữ:
- Thả người!
Thả người?
Hai chữ này giống như tiếng sấm nổ vang ở bên tai Hoàng Chí Văn cùng đám quan chức trong ngành cảnh sát. Tất cả mọi người đều lộ ra diễn cảm như không tin vào tai mình!
- Trương bộ trưởng...chuyện này...
Thân là cục trưởng cục cảnh sát ở Đông Hải, Lâm cục trưởng thần tình nghi hoặc quăng ném ánh mắt về phía Trương Thự Quang.
- Thả người.
Trương Thự Quang đồng dạng cũng phun ra hai chữ này.
Lại nghe thấy hai chữ này, ngay cả Hoàng Chí Văn ở bên trong mọi người, đều hiểu rõ ý tứ:
- Ba người này không phải là đến đưa Trần Phàm đi, mà là muốn thả người! Nếu không, sẽ không nói thả người, mà là nói chúng ta sẽ dẫn hắn đi.
- Ba vị, tôi là Hoàng Chí Văn, phó chủ tịch thường trực của thành phố Đông Hải. Vụ án này do tôi và Lâm cục trưởng đang phụ trách. Tôi nhận được thông báo từ cấp trên, các ông sẽ mang phạm nhân quay về Yên Kinh, hiện giờ lại muốn thả người, đây là có ý gì?
Hoàng Chí Văn lúc này bất mãn chất vấn nói.
- Hoàng phó chủ tịch, nghe nói ông đối với vụ án này đặc biệt xem trọng à.
Từ trưởng ban cười lạnh tiến lên phía trước:
- Tay ông cũng không khỏi vươn quá dài đi?
- Ông là ai?
Hoàng Chí Văn nhăn mày hỏi.
Từ trưởng ban cười lạnh, ngữ khí băng sương:
- Ông còn chưa đủ tư cách để hỏi thân phận của tôi.
Vừa nghe thấy Từ trưởng ban nói ra những lời này, trừ Trương Thự Quang và cục trưởng cục An Ninh Quốc Gia ra, thì toàn bộ những người khác đều trợn mắt há mồm!
Đường đường là phó chủ tịch thường trực của thành phố Đông Hải, cán bộ cấp phó tỉnh, mà không đủ tư cách để hỏi thâm thân phận của một gã trưởng ban hay sao?
Cơn tức giận nhất thời theo trái tim của Hoàng Chí Văn tràn lan ra khắp ngóc ngách trong cơ thể. Hắn nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Muốn thả người cũng được, hãy xuất ra chỉ thị của cấp trên.
- Cái này được không?
Từ trưởng ban diễn cảm băng sương, lấy ra một tấm huân chương màu vàng. Trên mặt có in hình quốc huy sáng chói!
- Thự Quang, ông nói cho bọn họ biết, tấm huân chương này đại biểu cho cái gì đi.
Từ trưởng ban không nhiều lời vô nghĩa, thẳng thắng đi vào chủ đề chính, sau đó thu hồi tấm huân chương, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Trần Phàm. Chỉ thấy lúc này Trần Phàm vẫn thờ ơ như cũ, dường như tuyệt không quan tâm đến tấm huân chương đại biểu cho vinh dự tối cao này.
Ngày hôm qua, Long Nữ quay về Yên Kinh, tìm gặp Từ trưởng ban, đem những lời Trần Phàm căn dận trong tin nhắn mạng nội bộ, thông báo cho Từ trưởng ban biết rõ tình hình. Cho nên sáng sớm hôm nay, Từ trưởng ban đã liên hệ với Trương Thự Quang và Lý cục trưởng, sau đó lên máy bay chạy đến Đông Hải.
Thân là thủ lĩnh của tổ chức Long Nha, bản thân hắn so với bất luận người nào đều rõ ràng hơn, tấm huân chương này đại biểu cho ý nghĩa gì!
Có thể nói không chút khoa trương, tấm huân chương này Trần Phàm đã dùng mồ hôi và máu, trải qua vô số lần sinh tử để đổi lấy!
Tấm huân chương này đại biểu Trần Phàm đã nhiều lần lập công cho đất nước mà được trao tặng vinh dự cá nhân tối cao!
Từ sau ngày thành lập đất nước, chỉ có hai người là được trao tặng. Mà sau chiến tranh cho đến nay, chỉ riêng một mình Trần Phàm là được trao tặng!
Phần vinh dự này, đủ khiến cho bất luận người nào cũng phải tự hào!
Nhưng hôm nay, Trần Phàm lại muốn buông tha phần vinh dự tối cao này. Trong lòng Từ trưởng ban vẫn là có điểm tiếc nuối.
- Đây là huân chương của nước chúng ta, năm xưa Mao chủ tịch đã đích thân giám sát chế tạo, tổng cộng chỉ sản xuất năm tấm.
Trương Thự Quang dùng ánh mắt sùng kính ngắm nhìn tấm huân chương trong tay Từ trưởng ban, ngữ khí run rẩy nói:
- Tấm huân chương này sẽ trao tặng cho người có cống hiến lớn đối với quốc gia mà không cần phải thông qua Quân ủy và Bộ Chính Trị thương nghị! Từ sau ngày thành lập đất nước cho đến hôm nay, tấm huân chương này chỉ trao tặng qua cho hai người. Sau chiến tranh kết thúc, thì chỉ có một tấm này thôi.
- Oanh...
Nghe thấy Trương Thự Quang nói những lời này, đám người Hoàng Chí Văn đều hít sâu một ngụm lãnh khí.
Chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, đã đủ chứng minh cân lượng của tấm huân chương này rồi!
- Người nào được trao tặng tấm huân chương này, vô luận phạm bao nhiêu tội ác, đều sẽ được miễn chết một lần!
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Trương Thự Quang khẽ run rẩy lên:
- Tấm huân chương này...là...là...của Trần Phàm!
Miễn chết ư?
Hai chữ này giống như một chiếc búa tạ hung hăng đập thẳng vào tâm khám của Hoàng Chí Văn, làm cho sắc mặt hắn trắng bệch ra như tờ giấy. Nhịp hô hấp cũng đã trở nên dồn dập!
Sau khi Trần Phàm giết Tiết Cường xong.
Tiết Hồ liều mạng vận dụng các mối quan hệ. Trần Kiến Quốc cũng bày tô thái độ rõ ràng đúng sai, yêu cầu chuyện tình của Trần Phàm phải giải quyết thỏa đáng. Không cho nhóm lão đạo trong quân đội ra mặt bảo hộ...
Vì những điều này mà ai cũng đinh ninh rằng lần này Trần Phàm chết chắc rồi!
Trong đó có cả Hoàng Chí Văn!
Lúc này trong nội tâm của hắn đã tràn ngập sợ hãi. Bởi vì hắn không dám tưởng tượng...Sau khi Trần Phàm rời khỏi đây, Trần Phàm sẽ đối phó với mình như thế nào.
Dù sao, Trần Phàm cũng nắm giữ đảm lực và võ lực, có thể giết chết bất cứ người nào!
Trông thấy biểu tình tái nhợt của Hoàng Chí Văn, Từ trưởng ban thoáng liếc mắt nhìn qua Trần Phàm, trong nhãn tình cũng tràn ngập vẻ kính sợ.
Hắn so với bất luận người nào đều rõ ràng hơn. Thành viên Long Nha duy nhất trong vòng hơn ba mươi năm qua, có năng lực khủng bố đến cỡ nào.
Giết gà dọa khỉ, đây bất quá mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]