Chương trước
Chương sau
Nghe được tiếng hò hét ngưu bức của Đường Bình. Sở Qua thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, hắn rất muốn nói cho Đường Bình, lúc trước khi Trần Phàm danh chấn kinh thành, cả đám nhân vật đứng trên đỉnh quyền lực kim tự tháp đều phải đứng bên ngoài khách sạn Yên Kinh chờ đợi.
 
Bất quá...lời đến bên miệng. Sở Qua lại nhịn được.
 
Bởi vì hắn thật muốn biết, rốt cục Trần Phàm sẽ làm thế nào, mới có thể làm cho Đường Bình chân chính tuyệt vọng.
 
Từ sau khi Sở Qua tôn Trần Phàm làm sư phụ, hắn quyết định phải học tập hết thảy những gì hữu dụng từ Trần Phàm, mà không phải chỉ là thuật cách đấu cùng đua xe.
 
So sánh với Đường Bình mà nói, Khang Lâm giống như đã vứt bỏ linh hồn, xụi lơ vô lực nằm trên mặt đất, thậm chí không còn tru lên, mà những đại hán hắn mang đến chứng kiến Khang Tử Huy tự mình cầm gậy đánh gãy hai tay Khang Lâm, đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
 
Bọn hắn đã hoàn toàn xem không hiểu được thế cục hiện tại.
 
Rất nhanh, hơn mười chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới dừng bên cạnh xe của Đường Bình, trong đó đi giữa là một chiếc Audi, ngoài ra là xe chuyên dụng của cảnh sát.
 
Hơn mười chiếc xe cảnh sát, trận thế này có điểm dọa người, hơn nữa cảnh sát được võ trang đầy đủ từ trên xe nhảy xuống, khí thế không phải do đám người Khang Tử Huy có thể so sánh.
 
Mười người xung phong phía trước chính là hình cảnh.
 
Bọn hắn thường xuyên cùng tội phạm giao tiếp, trên người mang theo cỗ khí tức dũng mãnh, hơn nữa mỗi người đều cầm súng, mười mấy người đều chĩa súng về phía trước, nếu bọn lưu manh bình thường gặp được, chỉ sợ cũng không còn bước nối.
 
- Tất cả không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xuống, nhanh lên!
 
 Đầu lĩnh cảnh sát là hình sự đại đội trưởng, tiếng nói lớn. ánh mắt sắc bén.
 
Lời của hắn vừa hạ xuống, cảnh sát liền tăng cường đèn pin, ngọn đèn chói mắt trong nháy mắt đã chiếu sáng cả ngõ nhỏ như ban ngày, có thể cho người ta nhìn thấy rõ hết thảy trong ngõ nhỏ.
 
Khi nhìn thấy thân hình béo mập của Đường Bình bị kẹt giữa kính xe, một nữa ló ra bên ngoài, một nữa bên trong xe, không ít cảnh sát đều ngây ngốc, hiên nhiên bọn hắn không xa lạ gì với Đường Bình.
 
Song khi bọn hắn nhìn thấy nhân vật quan trọng trong hắc đạo Đông Hải là Khang Tử Huy lại quỳ trên mặt đất thì vẻ mặt trở nên vô cùng quỷ dị, thế cho nên khi nhìn thấy Khang Lâm cùng hơn mười đại hán nằm trên mặt đất thì bọn hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn.
 
- Ngô cục trưởng, thế cục có điểm quỷ dị.
 
 Đội trưởng đội hình cảnh nhíu mày, nhanh chóng chạy tới sau đội ngũ, hướng Ngô cục trưởng hồi báo.
 
Ngô cục trưởng dáng người có chút mập mạp, có một đôi mắt ưng sắc bén, ngạc nhiên nghe được lời của đội trưởng hình cảnh, hắn nhíu mày:
 
- Sao lại quỷ dị? Đường Bình đâu?
 
- Ở phía trước, chính ngài đi xem.
 
 Gương mặt đội trưởng hình cảnh có chút quái dị.
 
- Ai mang đội a? Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đỡ tôi xuống dưới!
 
 Lúc này không đợi Ngô cục trưởng mở miệng, phía trước truyền ra thanh âm tiếng tru lên của Đường Bình, thanh âm có hương vị khô khốc.
 
Nghe được thanh âm của Đường Bình. Ngô cục trưởng biến sắc, vài bước tiến lên phía trước, rõ ràng nhìn thấy hết thảy.
 
Ngay sau đó, đôi mày hắn trong nháy mắt can chặt lại, đã hình thành một đường thẳng.
 
- Đi đỡ Đường chủ nhiệm xuống.
 
 Ánh mắt Ngô cục trưởng quét lên người Trần Phàm. Sở Qua. Khang Tử Huy vài giây đồng hồ, mở miệng nói.
 
Hắn vừa nói xong, lập tức có vài tên cảnh sát muốn bước lên phía trước.
 
- Chậm đã!
 
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm vứt tàn thuốc, tiến lên trước một bước, lên tiếng ngăn cản.
 
Ân?
 
Trần Phàm vừa mở miệng, nhất thời làm cho mấy tên cảnh sát liền ngừng bước, mà ngay cả Ngô cục trưởng bên trong, mấy tên cảnh sát thần tình tò mò nhìn Trần Phàm.
 
Phải biết rằng, giờ này khắc này Ngô cục trưởng mang theo mười mấy tên cảnh sát hơn nữa đang chấp hành công vụ. Trần Phàm còn dám nói chậm đã?
 
- Ngô ca, chính là tên vương bát này đã hạ thủ đối với tôi, bắt hắn lại, tôi muốn để cho hắn ngồi tù!
 
 Đường Bình gian nan nghỉêng đầu lại, thở hổn hển nói.
 
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thả Đường chủ nhiệm xuống!
 
 Ngô cục trưởng biến sắc mở miệng lần nữa, giọng nói có chút âm trầm, ánh mắt nhìn phía Trần Phàm mang theo một tia tức giận.
 
Phải biết rằng, hắn đường đường là cục trưởng cục cảnh sát tây khu!
 
Nhìn thấy thủ hạ của mình bởi vì một câu nói của Trần Phàm liền ngừng lại, hoàn toàn xem nhẹ mệnh lệnh của mình, hắn có thể không nổi giận sao?
 
Làm như đã nhận ra Ngô cục trưởng tức giận, mấy tên hình cảnh tiếp tục đi tới.
 
- Trần ca đã nói chậm thì các ngươi hãy chậm, các ngươi nghe không hiểu tiếng người a?
 
 Người bình thường nhìn thấy cảnh sát sẽ sợ hãi, nhìn thấy hình cảnh sẽ run rẩy, nhưng Sở Qua cũng không biết chữ sợ viết như thế nào, trong mắt hắn lời của Trần Phàm chính là thánh chỉ, so với Hoàng Phủ Hồng Trúc còn hữu hiệu hơn.
 
- Sở Qua? Con trai của Sở Vấn Thiên phải không?
 
 Nghe được Sở Qua mở miệng, sắc mặt Ngô cục trưởng âm lãnh:
 
- Không thấy được chúng ta đang chấp hành công vụ sao? Còn tiếp tục nói lung tung, cẩn thận ta bắt luôn cả ngươi!
 
Sở Vấn Thiên!
 
Mỗi người đều có sự kiêng kỵ không muốn bị đề cập, Sở Qua tự nhiên cũng không ngoại lệ!
 
Đối với Sở Qua mà nói. Sở Vấn Thiên chính là người mà hắn không nguyện ý nhắc tới cùng không dám đối mặt nhất!
 
Lúc này, nghe được Ngô cục trưởng nhắc tới cha của mình, sắc mặt Sở Qua đột nhiên biến đổi, nắm tay chợt siết chặt lại.
 
Làm như nhìn ra Sở Qua sắp bão nổi, Trần Phàm lại mở miệng lần nữa trước khi mấy tên cảnh sát đi tới gần Đường Bình:
 
- Ta vừa rồi nghe hắn gọi ngươi là Ngô ca. ân. Ngô cục trưởng, ngươi xác định ngươi cần nhúng tay vào chuyện này?
 
Thân là cục trưởng cục cảnh sát tây khu Đông Hải, Ngô cục trưởng xem như là cán bộ trưởng phòng, quyền chức cũng không nhỏ, hắn cũng có nghe thấy một loạt sự tình về Trần Phàm, nhưng chưa từng gặp qua Trần Phàm tự nhiên không biết thân phận.
 
Bất quá...thế nhưng hắn lại thông qua biểu hiện của Sở Qua cùng Khang Tử Huy, đoán được thân phận Trần Phàm không tầm thường.
 
Lúc này nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, đôi mắt chợt híp lại, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Mà mấy tên hình cảnh lúc này cũng không vì lời của Trần Phàm mà dừng lại, trực tiếp đi tới bên người Đường Bình.
 
- Ngô cục trưởng, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi của ngươi thả hắn xuống, chức cục trưởng của ngươi coi như chấm dứt!
 
 Giọng nói của Trần Phàm chợt băng lạnh, hắn nhìn ra được Ngô cục trưởng này cùng Đường Bình là mặc chung một quần, nếu không cũng sẽ không hỏi xanh đỏ đen trắng đã trực tiếp cho người tới đờ Đường Bình xuống dưới.
 
- Ngươi đang uy hiếp ta?
 
 Ngô cục trưởng nhẹ nhàng xoay cổ một chút.
 
- Ngươi có thể cho là như vậy.
 
 Ánh mắt Trần Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Ngô cục trưởng.
 
Chẳng biết tại sao đột nhiên bị Trần Phàm nhìn chằm chằm như vậy, nhịp tim Ngô cục trưởng chợt đập nhanh hơn, da đầu run lên, nhất thời không dám nói tiếp.
 
- Càn rỡ! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
 
Đại đội trưởng hình cảnh cũng đã nhận ra khí tức nguy hiểm từ trên người Trần Phàm, nhưng thân phận cùng chức nghiệp của hắn quyết định hắn không được lùi bước trước nguy hiểm.
 
Đội trưởng hình cảnh vừa mở miệng, hai gã hình cảnh mở ra cửa xe Audi A4, cố hết sức kéo Đường Bình xuống.
 
Đường Bình vừa rơi xuống đất, chợt "ai u" một tiếng, sau đó khẩn cấp chỉ vào Trần Phàm, phun nước bọt oán độc mắng:
 
- Ngô ca, còn cùng hắn vô nghĩa làm gì? Ẩu đả nhân viên công tác của quốc gia. đe dọa nhân viên chấp pháp, gây trở ngại công vụ, chuyện nào cũng đủ làm cho hắn không chịu nổi!
 
- Mang bọn họ đi về trong cục!
 
 Ngô cục trưởng mở miệng lần nữa, gương mặt hoàn toàn khôi phục lại bình thường, giọng nói không thể nghi ngờ.
 
Ngô cục trưởng vung tay lên, mấy tên hình cảnh chờ đã lâu liền lập tức xông tới.
 
- Đợi một chút.
 
 Trần Phàm lấy ra di động, vừa bấm điện thoại vừa chậm rãi nói.
 
Thanh âm của hắn cũng không lớn, tuy nhiên rơi vào trong lỗ tai đám cảnh sát thật rõ ràng, giống như mang theo cỗ ma lực, nhất thời làm bước chân bọn hắn ngừng lại.
 
- Con mẹ nó đều điếc sao? Bắt lại!
 
 Thấy một màn như vậy, Ngô cục trưởng hoàn toàn nổi giận, hắn cảm thấy được quyền uy của mình bị khiêu chiến thật lớn.
 
Dù sao một chỉ huy ngay trước mặt "kẻ hiềm nghi phạm tội" lại không chỉ huy được thủ hạ của mình, chuyện này nếu truyền đi ra, tuyệt đối sẽ bị cảnh giới cười đến rụng răng!
 
Lại thấy Ngô cục trưởng phát hỏa, những cảnh sát dẫn đầu vọt tới trước đám hình cảnh, động tác nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, vừa nhìn liền biết là người thường xuyên chấp hành nhiệm vụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Đối mặt mười mấy tên cảnh sát vọt tới, Trần Phàm thờ ơ đưa di động lên tai, mà Sở Qua cầm gậy rất có tư thế mạnh mẽ, cảm giác như nếu có cảnh sát dám tới gần, hắn sẽ lập tức ra tay.
 
- Hoàng Chí Văn, nếu ông còn chưa tới, thì hãy đến cục cảnh sát gặp tôi.
 
 Ngay khi hai gã cảnh sát đầu tiên sắp chạm vào Trần Phàm, điện thoại chuyển được. Trần Phàm không đợi đối phương mở miệng, nói thẳng...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.