Chương trước
Chương sau
- Sau khi mẹ của tôi rời khỏi nhà xưởng, vốn muốn trở về, nhưng lại không có tiền. Sau đó bà nghe được mấy cô gái rời khỏi nhà xưởng trước đó sống rất khá, cả đám đều kiếm được tiền.
 
- Biết được tất cả chuyện này, mẹ của tôi buông xuống tự tôn đi tìm họ vay lộ phí, muốn về nhà. Những cô gái kia cũng không giống như mấy người cùng thôn trong nhà xưởng, chẳng những họ không châm chọc bà, còn đưa tiền cho bà, đồng thời còn nói vài lời.
 
- Họ nói với mẹ tôi, thật vất vả đi ra, nếu mẹ xám xịt trở về, sẽ thật mất mặt. Lúc ấy mẹ tôi kỳ thật cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng bà thật không biết mình có thể làm gì. Vì thế bà tò mò hỏi họ làm sao kiếm được tiền.
 
- Họ nói với bà, đang làm việc ở hộp đêm, cả đêm có thể kiếm được hơn một trăm đồng, ở niên đại đó, một trăm đồng rất đáng giá. Họ còn nói, nếu mẹ của tôi đồng ý, bằng vào gương mặt của mẹ tôi, tuyệt đối sẽ kiếm được hơn họ rất nhiều! Dùng lời nói của họ, những hồng bài tiểu thư chỗ họ, một buổi tối kiếm hơn một ngàn đồng!
 
- Lúc đó mẹ tôi cũng không biết họ làm gì ở đó, vì thế cùng đi với họ, kết quả sau khi đi tới, mới biết họ làm nghề tiếp viên.
 
- Mẹ tôi vừa biết liền lập tức rời đi! Nhưng...có lẽ bị những lời nói của họ ảnh hưởng, mẹ tôi cũng không lập tức về nhà, mà tiếp tục ở lại Quảng Châu tìm việc làm. Sau đó mẹ tôi thay đổi rất nhiều công việc, cụ thể là gì mẹ cũng không có nói với tôi.
 
Nghe đến đó, Trần Phàm rất tò mò, dì Điền vì sao lại đem chuyện quá khứ nói với Điền Thảo.
 
Dù sao đối với dì Điền mà nói, đó là một đoạn quá khứ bi thương hẳn là rất khó nói ra miệng, mà là vĩnh viền phải che giấu tận sâu trong nội tâm, lại càng không cần nói với Điền Thảo.
 
Đoạn quá khứ kia tràn ngập bầu không khí không lành mạnh, một khi để Điền Thảo biết, đối với tuổi tác còn nhỏ như Điền Thảo sẽ tạo thành sự ảnh hưởng không thể lường trước!
 
- Tôi biết, anh rất tò mò, vì sao tôi biết được việc này.
 
 Điền Thảo tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Trần Phàm, than thở nói:
 
- Vốn mẹ của tôi cũng không muốn nói những chuyện này cho tôi biết. Nhưng trước khi bà nói cho tôi biết, mỗi tối khi bà ngủ đều nằm thấy ác mộng, liên tục nói mớ. Bởi vì quá nhiều lần nên bị tôi phát hiện.
 
- Vì thế lúc tôi được tám tuổi, tôi hỏi bà, bà không nói với tôi, tôi nhất định không bỏ qua, bà không lay chuyển được tôi, cuối cùng đem toàn bộ sự thật nói cho tôi biết.
 
Nói xong điều này, Điền Thảo lại trầm mặc lại, hai tay của nàng không ngừng siết chặt, nới lỏng, lại siết chặt, lặp lại thật nhiều lần.
 
Vẻ mặt của nàng cũng xuất hiện dao động liên tục, khóe mắt nhảy lên kịch liệt!
 
Hiển nhiên đoạn kế tiếp mới là mấu chốt trong chuyện xưa của dì Điền, đồng dạng cũng là chuyện mà cả dì Điền lẫn Điền Thảo đều không nguyện ý đi đối mặt!
 
- Nếu khó chịu thì đừng nói.
 
 Trần Phàm nhìn thấy gương mặt Điền Thảo thực sự quá thống khổ nên khuyên bảo.
 
Điền Thảo khẽ lắc nhẹ đầu, lại bắt đầu kể ra.
 
- Trà trộn vài năm sau, mẹ của tôi làm nghề phục vụ trong một khách sạn Quảng Châu.
 
 Thật lâu sau. Điền Thảo mở miệng lần nữa, giọng nói không còn bình tĩnh như lúc trước, mà có chút kích động:
 
- Khi đó, loại khách sạn có cấp bậc cao tại Trung Quốc thật rất ít. Mẹ của tôi đi làm ở khách sạn kia, lúc ấy là khách sạn tốt nhất Quảng Châu, thậm chí tốt nhất phía nam, đãi ngộ cho nhân viên cũng rất tốt, lương một tháng gần một ngàn đồng, thêm tiền thường thậm chí đạt tới hai ngàn đồng.
 
- Khi đó mẹ của tôi rất cao hứng, cho rằng mình gặp may, rốt cục có thể có tương lai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
 Điền Thảo nói tới đây, vô lực nhắm mắt lại, nước mắt lại tràn ra trong vành mắt của nàng:
 
- Bà nằm mơ cũng thật không ngờ, đó là thời gian bắt đầu ác mộng đời bà!
 
- Đi làm trong khách sạn không bao lâu, ông chủ khách sạn là một người ở Quảng Châu thậm chí ở phía nam rất có sức ảnh hưởng bắt đầu vô duyên vô cớ tiếp cận bà, tặng hoa cho bà, mời bà đi dùng cơm. Bởi vì chuyện trải qua tại nhà xưởng đé lại bóng ma trong lòng mẹ tôi, mẹ cũng không tiếp nhận ý tốt của người kia. Liên tục vài lần thất bại, người kia tựa hồ cũng đã mất đi kiên nhẫn. Hắn trực tiếp nói thẳng với bà, bà có thể tiến vào khách sạn làm việc chẳng qua bởi vì một câu nói của hắn. Hắn làm như vậy chỉ vì muốn mẹ tôi làm nữ nhân của hắn. Hắn còn nói chỉ cần mẹ tôi làm nữ nhân của hắn, như vậy liền có thể có cuộc sống của một người giàu có, ở biệt thự, chạy xe sang, uống rượu tây...
 
- Mẹ của tôi sau khi vất vả tìm kiếm công việc, lại tìm được công việc tốt này, nên tâm tình rất tốt. Kết quả lời của người kia khiến cho bà trực tiếp từ thiên đường rơi xuống địa ngục!
 
- Lúc ấy hắn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của mẹ, thật rõ ràng nói thẳng mẹ hoặc là làm nữ nhân của hắn, hoặc là rời khỏi khách sạn. Mẹ của tôi lựa chọn điều thứ hai, rời khỏi khách sạn!
 
Nói tới đây, đôi mắt Điền Thảo hoàn toàn đỏ tươi:
 
- Nhưng bà nằm mơ cũng thật không ngờ, ngay khi bà rời khỏi khách sạn chuẩn bị tối đó trở về nhà ở Đông Bắc, bà bị người bắt cóc. Người bắt cóc là do tên kia phái đi.
 
- Đêm hôm đó, bà bị tên nam nhân kia cưỡng hiếp!
 
Nói ra những lời này, Điền Thảo chỉ cảm thấy trong lòng như bị dao cắt, đau đớn vô cùng, nước mắt hoàn toàn nhiễm ướt khuôn mặt của nàng.
 
Nhìn Điền Thảo rơi lệ đầy mặt. Trần Phàm dụi tắt thuốc lá, hắn muốn tiến lên an ủi Điền Thảo, lại không biết nên nói gì mới tốt.
 
- Ngày hôm sau, mẹ của tôi rời khỏi Quảng Châu, ngồi xe lửa về Đông Bắc.
 
 Khóc một hồi. Điền Thảo lại ngẩng đầu lên, run giọng nói:
 
- Sau khi trở về Đông Bắc, mẹ của tôi mới biết được, bà ngoại tôi sau khi mẹ tôi rời đi một năm đã chết. Nghe nói là bởi vì chuyện mẹ tôi tự ý xuôi nam đã chọc giận bà ngoại phát bệnh, sau đó trị không hết, nên đã để lưu lại mầm bệnh trong người.
 
- Chuyện này làm cho ông ngoại cùng mấy người cậu của tôi rất tức giận. Vì thế sau khi mẹ tôi về họ đều không cho mẹ tôi sắc mặt tốt để xem.
 
- Mẹ của tôi vốn đã gặp phải chuyện bi thảm, ở nhà lại bị người nhà lạnh lùng cáu gắt. Trong lòng thật không dễ chịu, nhưng vì hố thẹn, mỗi khi ông ngoại hay ai khác mắng chửi mẹ, mẹ của tôi cũng không dám cãi lại.
 
- Sau đó, qua hai ba tháng sau, mẹ của tôi phát hiện mình mang thai. Phát hiện chuyện này còn có các cậu tôi. Vì thế tin mẹ tôi mang thai rất nhanh truyền khắp cả thôn.
 
 Nói tới đây, biểu tình của Điền Thảo thống khổ tới cực điểm:
 
- Tại niên đại đó, nữ nhân chưa kết hôn lại mang thai, tuyệt đối là một chuyện phỉ nhổ! Nhưng ông ngoại và mọi người, trong thôn đều mắng mẹ tôi xấu mặt, ở bên ngoài có nòi giống của nam nhân, lại chạy về nhà sinh con hoang! ông ngoại tôi là giáo sư, cực kỳ trọng danh dự, cuối cùng ngay khi toàn bộ mũi nhọn người trong thôn chĩa vào mẹ tôi, ông đã buộc mẹ tôi cút ra khỏi nhà.
 
Con hoang!
 
Khi nói ra hai chữ này, Điền Thảo cắn mạnh môi!
 
- Mẹ của tôi nói, đó là nỗi đau khổ nhất đời bà, thậm chí bà đã muốn tìm cái chết. Nhưng sau đó bà cảm thấy cho dù bà tìm cái chết, cũng sẽ không ai vì bà mà thương tâm. Cho nên bà không tự sát, mà rời khỏi thôn, đi tới Đông Hải, sinh tôi ra, dưỡng dục tôi thành người.
 
Nói tới đây, chuyện xưa có lẽ đã xong. Điền Thảo cũng ngừng lại, cúi đầu, khom người, hai tay ôm ngực, thấp giọng khóc, diễn cảm thống khổ, thương tâm tới cực điểm!
 
Trần Phàm yên lặng ngồi xổm trước mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, không hé răng.
 
- Khi tôi biết được quá khứ của mẹ tôi, tôi đã âm thầm tự nói với mình, mẹ của tôi vì sinh ra tôi, bị rất nhiều thống khổ mà không ai biết, tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi nhất định phải học tập thật giỏi! Bởi vì đối với người nghèo mà nói, chỉ có học tập mới có đường ra!
 
 Điền Thảo siết chặt hai tay, nói:
 
- Tôi càng không ngừng cố gắng, cố gắng thêm nữa, chỉ là vì muốn đợi được một ngày, tôi trường thành, đứng trên đỉnh cao của thế giới, làm cho súc sinh năm kia đến phục lạy nhận sai dưới chân mẹ tôi!
 
- Hắn là ai vậy?
 
Trần Phàm mở miệng, giọng nói bình tĩnh, trong con ngươi lại lóe lên sát khí.
 
- Tiết Hồ.
 
Điền Thảo chậm rãi phun ra hai chữ.
 
Tiết Hồ?
 
Nghe được tên này, ánh mắt Trần Phàm trong nháy mắt híp lại thành một khe hở.
 
Tựa hồ từ sau khi hắn giết hai anh em Triệu Thiên Bá tại Hàng Châu. Tiết gia giống như âm hồn bất tán quay chung quanh hắn, mâu thuẫn cùng cừu hận lại càng không ngừng một lần lại một lần gia tăng.
 
- Tuy rằng tôi biết muốn làm được chuyện này còn khó hơn lên trời, nhưng tôi sẽ không buông bỏ, tuyệt sẽ không.
 
 Tựa hồ Điền Thảo có chút hiểu biết đối với thân phận Tiết Hồ, biết rõ muốn Tiết Hồ quỳ phục lạy nhận sai dưới chân mẹ mình rất khó, nhưng...nhưng nàng vẫn không muốn buông tha, mà cắn chặt hàm răng, vẻ mặt kiên định.
 
Phần kiên định kia, là do Điền Thảo đã qua nhiều năm, cùng thời gian giày vò, không ngừng làm cho bản thân mình trở nên cường đại.
 
Phần kiên định kia, cho dù trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi.
 
- Yên tâm đi, ngày đó nhất định sẽ đến.
 
Trần Phàm tiến lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Điền Thảo, diễn cảm đã khôi phục bình thường, nhưng trong lòng lại như tấm gương sáng ngời - vô luận là bởi vì chính chuyện bản thân hắn, hay là bởi vì Điền Thảo, hắn và Tiết gia kết thù đã không thế hóa giải, thậm chí có thể cho là không chết không ngừng.
 
- Ân.
 
Điền Thảo dùng sức gật gật đầu, theo sau lại nói:
 
- Thực xin lỗi, vốn muốn mời anh đi ra ca hát, lại thật không ngờ bởi vì tâm tình của mình ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
 
- Không có quan hệ, giấu lâu trong lòng cô cũng sẽ bị áp lực khó chịu. Bất quá...lòng cừu hận có thể có, nhưng không thể bị cừu hận che đậy hai mắt. Cừu hận, chỉ có thể đặt trong lòng, không thể treo ở trên miệng.
 
 Thấy Điền Thảo gật đầu. Trần Phàm nhịn không được nói:
 
- Trong lòng biết được điểm này là tốt rồi, hết sức đi làm, cho dù thất bại cũng không hối hận.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.