Chương trước
Chương sau
Ngoài xe ánh nắng tươi sáng, bên trong xe vang lên những tiếng cười vui vẻ.
 
Chiếc xe lướt bánh trên đường lớn, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tô San cùng Oánh Oánh hòa hợp nói chuyện, trong lòng Trần Phàm âm thầm thở ra một hơi.
 
Nguyên bản hắn còn đang lo lắng Oánh Oánh trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể thừa nhận chuyện ở chung một chỗ với mình cùng Tô San, chẳng qua xem tình hình hiện nay hắn lo lắng cũng đã dư thừa.
 
Tất cả chuyện này đơn giản là nhờ lực tương tác của Tô San.
 
Tô San không cao quý lạnh lùng như Dai Fu, cũng không lãnh diễm như Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhưng trên người Tô San có lưc tương tác mà hai nàng không hề có.
 
Loại lực tương tác được dưỡng thành trường kỳ này, có thể làm cho Tô San ở trong một thời gian ngắn quen thuộc thân thiết với bất cứ người nào, hơn nữa còn làm cho đối phương thừa nhận sự tồn tại của nàng.
 
Nửa giờ sau, Trần Phàm lái xe đến trước cửa bệnh viện.
 
- Oanh! Oanh!
 
Cùng lúc đó, một âm thanh chói tai ầm vang từ phía trước truyền đến.
 
- Sư phụ!
 
Sau tiếng ầm vang, lại thêm một tiếng kêu gọi rung trời, trong thanh âm mang theo vẻ hưng phấn cùng vui sướng không thể che giấu.
 
Nghe tiếng gọi sư phụ, Trần Phàm nhìn ra phía trước, nhìn thấy một chiếc Maserati phong cách lấy tốc độ khủng khiếp chạy tới trước cửa bệnh viện, cùng lúc đó Sở Qua nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ đang nhìn về phía Trần Phàm rống thật to.
 
Có lẽ bị khí thế của chiếc Maserati hù sợ, chủ nhân mấy chiếc xe hơi phía trước sợ bị va chạm, lập tức tránh ra nhường đường.
 
- Tư...
 
Vài giây sau. Maserati lấy một chiêu trôi đi thật phong cách dừng ngay bên cạnh cc, trên mặt đất để lại dấu vết bánh xe trượt thật rõ ràng.
 
Sau khi Maserati dừng lại. Sở Qua không để ý tới một ít lời oán giận cùng chỉ trích của những chiếc xe đrong quanh, mà nhảy ngay xuống xe hướng Trần Phàm chạy nhanh tới.
 
Trần Phàm cười khổ bước xuống xe, tức giận vỗ lên đầu Sở Qua đang kích động, giáo huấn:
 
- Cánh cứng rồi a, lại ở ngay cửa bệnh viện chơi trò trôi đi? Có phải cảm thấy tài chơi xe của cậu đã ngưu bức hơn sư phụ của cậu là tôi đây sao?
 
- Không...không có! Em có thể hướng Mao gia gia vĩ đại mà thề, tuyệt đối không có chuyện này.
 
Sở Qua đứng thẳng thân mình, nói năng hùng hồn một câu, theo sau lộ ra bộ mặt cười hắc hắc nói:
 
- Em không phải là vì nhìn thấy sư phụ liền kích động nha, nhất thời không khống chế nổi chính mình.
 
- Tiểu bồ câu, cậu nhìn thấy sư phụ của cậu thì kích động, nhìn thấy tôi thì không kích động sao?
 
Tô San cũng không có ác cảm với Sở Qua, vì thế nhìn thây Sở Qua liền lập tức lôi kéo Lưu Oánh Oánh xuống xe, cười trêu ghẹo.
 
Sở Qua được xưng Tử Kim Sơn tiểu ma vương, nghe được lời trêu ghẹo của Tô San, cười hắc hắc nói:
 
- Sư nương a, tiểu bồ câu nhìn thấy chị cũng thật kích động nha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Sư nương?
 
Sở Qua vừa nói ra hai chữ này, khóe miệng Trần Phàm không khỏi co rút, theo sau nhịn không được bật cười lên, mà Tô San lại xấu hổ đến đó bừng cả mặt, cảm giác như chỉ hận không thể tìm một cái hang chui vào mới tốt.
 
So ra mà nói. Lưu Oánh Oánh lần đầu tiên gặp mặt Sở Qua thần tình kinh ngạc, không biết ba người có quan hệ thế nào.
 
- Đúng rồi, tiểu Qua, đây là Oánh Oánh.
 
Trần Phàm bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vỗ nhẹ vai Lưu Oánh Oánh, nói:
 
- Qua hết ngày nghỉ, cô bé sẽ tới học tại Tử Kim Sơn. Thân là ca ca, đến lúc đó cậu phải chiếu cố cho cô bé nhiều một chút.
 
- Sư phụ yên tâm, nếu có con cóc nào không biết trời cao đất dày muốn ăn thịt tiểu thiên nga này, em sẽ cắt đứt cái chân thứ ba của nó!
 
Sở Qua liền hứa hẹn.
 
Nghe được tiểu hoạt bảo Sở Qua nói như thế, Trần Phàm dở khóc dở cười, nhưng trong lòng đã yên tâm không ít.
 
Theo hắn xem ra ở trung học Tử Kim Sơn, có Sở Qua chiếu cố Lưu Oánh Oánh, sẽ không ai dám đi trêu chọc nàng.
 
Dù sao danh hiệu "Hỗn Thế Ma Vương" đã xâm nhập trong nội tâm mỗi một học sinh trong Tử Kim Sơn, không người nào dám đi tìm Sở Qua gây rủi ro.
 
Điền Thảo ở nửa học kỳ sau không bị lọt vào gây rối, chính là chứng minh tốt nhất.
 
Sau thoáng hàn huyên ngắn ngủi, Trần Phàm cùng Sở Qua lái xe đưa vào bãi đỗ xe của bệnh viện.
 
Sau khi xuống xe, Sở Qua lấy ra một bó hoa tươi, có chút lúng túng nói:
 
- Trần ca, em lần đầu tới thăm người bệnh, thật sự không biết nên mua cái gì mới tốt, chỉ mua một bó hoa, được chứ?
 
- Được rồi.
 
Trần Phàm cười cười, hắn biết rõ Sở Qua nói thật lòng, với vẻ tùy tiện của hắn, tính cách trời là lão đại, mình lão nhị, hắn là lão tam, có thể nhớ được việc cần mua hoa đã đủ tỏ rõ tâm ý.
 
Trần Phàm mang theo ba người đi tới phòng bệnh. Lý Vân mới vừa tỉnh lại không lâu.
 
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, thần sắc Lý Vân thoáng chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhìn thấy ba người Trần Phàm nguyên bản gương mặt đang tái nhợt chợt hiện lên dáng tươi cười, nhưng vẫn còn có vẻ hơi mỏi mệt.
 
Ước chừng một giờ sau, bác sĩ liền nhắc nhở Trần Phàm. Lý Vân mới vừa làm xong phẫu thuật, cần nghỉ ngơi, vì thế Trần Phàm đành phải mang theo ba người rời khỏi phòng bệnh, nói với Lý Vân buổi chiều sẽ tiếp tục ghé thăm.
 
Rời khỏi bệnh viện, Tô San đề nghị đi dạo phố, mua quần áo cho Oánh Oánh, Oánh Oánh cũng không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ là hỏi ý kiến của Trần Phàm.
 
Về phần Sở Qua, chỉ giơ hai tay tán thành, dùng lời nói của hắn, từ sau khi Trần Phàm quay về Yên Kinh luôn luôn không có cơ hội ở chung một chỗ với Trần Phàm, hiện giờ thật vất vả gặp mặt, dù đi khắp nơi nằm luôn đường cái hắn cũng nguyện ý.
 
Trần Phàm tự nhiên sẽ không phản đối, ngược lại hắn trực tiếp nói với Oánh Oánh, ngàn vạn lần không cần khách khí với Tô San, kết quả Sở Qua thật phong cách vỗ ngực nói:
 
- Oánh Oánh, một hồi đi dạo phố, em thích cái gì mua cái đó, tất cả bồ câu ca đều bao hết!
 
Lần đầu tiên trải qua loại chuyện này Oánh Oánh thập phần không thích ứng, nhưng Tô San lại nhảy nhót nói Sở Qua nhất định phải tiêu tốn thật nhiều.
 
Vào lúc chín giờ sáng, bốn người thanh thế mênh mông cuồn cuộn giết tới khu thương mại, ba giờ sau, bốn người ở trong cửa tiệm Kentuckỵ tùy ý giải quyết cơm trưa, buổi chiều tiếp tục đi dạo, thẳng đến năm giờ chiều Oánh Oánh đề nghị đi bệnh viện mới kết thúc.
 
Từ sau khi đi theo Trần Phàm trở về Yên Kinh. Tô San cũng không còn tiêu tiền như nước như trong dĩ vãng, thậm chí số lần đi dạo phố cũng ít, lần này thật vất vả có Trần Phàm. Oánh Oánh và Sở Qua cùng đi nên nàng được thỏa mãn bệnh nghiện mua sắm.
 
Lần này đã làm cho Trần Phàm cùng Sở Qua trở thành hai kẻ cu ly danh xứng với thực, hai tay xách đầy gói to, trong đó phần lớn đều do Tô San mua cho Oánh Oánh.
 
Đứng trước xe, nhìn Trần Phàm cùng Sở Qua đem những túi xách bỏ vào trong xe. Lưu Oánh Oánh có vẻ có chút khẩn trương lo lắng cùng bất an.
 
- Oánh Oánh, em nhớ kỹ, sau này anh cùng San San đều là người thân của em, chúng ta mua đồ vật cho em là chuyện thiên kinh địa nghĩa, em không cần áy náy.
 
Trần Phàm biết chuyện "vay tiền" đã để lại bóng ma ám ảnh trong lòng cô bé, vì thế nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bất an của nàng, lập tức tiến lên giúp nàng sửa sang lại mái tóc rối, ôn nhu nói.
 
Dưới trời chiều, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ quan tâm của Trần Phàm, nội tâm chồng chất tổn thương của Oánh Oánh tràn đầy hạnh phúc ấm áp.
 
Sáu giờ, Trần Phàm mang theo ba người đi thăm Lý Vân xong, cùng ba người chia tay tại cửa bệnh viện, một mình ngăn một chiếc taxi đi tới khu biệt thự Từ Viên nơi ở của Lý Dĩnh.
 
Từ sau khi qua đêm tại Tử Viên với Trần Phàm, Lý Dĩnh cũng không còn chút hứng thú với căn nhà tại Thang Thần Nhất Phẩm, chỉ cần ở lại Đông Hải, nàng sẽ ở lại Tử Viên.
 
Bởi vì kẹt xe nghiêm trọng, vào lúc bảy giờ Trần Phàm mới đi tới Tử Viên.
 
Trong biệt thự. Lý Dĩnh đã trang điểm lựa chọn quần áo thật tỉ mỉ đang chờ đợi đã lâu, nhất là sau sáu giờ, nàng vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài biệt thự, khi thấy Trần Phàm từ trong xe taxi đi ra, chợt ngẩn người, sau đó vui mừng chạy xuống ra công mở cửa cho Trần Phàm.
 
Tài xế taxi vốn khó hiểu vì sao Trần Phàm lại đón taxi đi tới khu biệt thự nhà giàu này, khi nhìn thấy Lý Dĩnh đẹp như thiên tiên xuất hiện bên trong cổng sắt thì cả kinh trợn tròn mắt.
 
Không chỉ nói tài xế taxi, nhìn thấy Lý Dĩnh trang điểm tỉ mỉ đứng sau cửa. Trần Phàm cũng chợt thất thần.
 
Cho tới nay, Trần Phàm đều cảm thấy Lý Dĩnh tuy tuổi gần ba mươi nhưng vẫn giữ nguyên vẹn tiêu chuẩn mỹ nhân bại hoại.
 
Mà hôm nay, Lý Dĩnh lại có vẻ đẹp đến quá mức.
 
Ngày hôm nay Lý Dĩnh mặc chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là chiếc áo len đan thắp cổ bó sát màu trắng, làm căng phồng ngọn thánh nữ cao cao, bên dưới mặc chiêc quằn da màu đen bó sát, đôi đùi đẹp thẳng tắp hoàn mỹ, dưới chân mang giày ống cao, càng làm dáng người nàng thêm có vẻ cao gầy.
 
Trong gió đêm, mái tóc quăn của nàng theo gió phiêu đãng, gương mặc nàng trang điểm thật trang nhã, không hề có vẻ thành thục lại có thểm vài phần mê người khả ái, nhất là cặp mắt to linh động, trong nháy mắt giống như có một luồng từ trường ẩn hình, khiến cho người chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đầu tiên liền luyến tiếc dời ánh mắt đi nơi khác.
 
- Mẹ nó, nam nhân được mỹ nữ phú bà bao nuôi thật là có khác a.
 
Nhìn Lý Dĩnh, tài xế taxi thật lâu mới lấy lại tinh thần, lưu luyến dời ánh mắt, sau đó quét mắt nhìn Trần Phàm, thần tình ghen tỵ khởi động xe taxi rời đi.
 
- Em ăn mặc xinh đẹp đến như vậy, không phải là muốn đưa anh về nhà em đi?
 
Nhìn thấy tài xế taxi lái xe ly khai. Trần Phàm cười khổ hỏi.
 
Về nhà?
 
Nghe được lời này, trong lòng Lý Dĩnh cả kinh, sau đó có chút thất kinh nhìn Trần Phàm, ấp a ấp úng nói:
 
- Em...em...
 
- Đừng ở đó em hay anh nữa, đi thôi, nếu không đến được nhà em cũng đã nửa đêm.
 
Với chỉ số thông minh của Trần Phàm tự nhiên không khó đoán ra Lý Dĩnh muốn hắn đến Nam Kinh là vì muốn dẫn hắn về nhà, nhưng hắn cũng không biết mục đích vì sao Lý Dĩnh làm như vậy.
 
Làm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trần Phàm. Lý Dĩnh vội vàng giải thích:
 
- Trần...Trần Phàm, không phải như anh tưởng tượng thế đâu. Em ở chung một chỗ với anh đã cảm thấy rất xin lỗi Tô San, tự nhiên sẽ không tranh giành anh với Tô San. Em mang anh trở về, chính là...bởi vì muốn gia đình em biết em đã có bạn trai, để cho họ giúp em cự tuyệt người cầu hôn.
 
Có lẽ bởi vì áy náy, có lẽ bởi vì lo lắng Trần Phàm sẽ tức giận. Lý Dĩnh nói xong cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Trần Phàm, hai tay khép lại đặt trước bụng, thân hình hơi run run lên, khẩn trương tới cực điểm.
 
Nhìn bộ dáng lo lắng của Lý Dĩnh. Trần Phàm tiến lên, chậm rãi nâng lên khuôn mặt mê người từng khiến cho biết bao người hâm mộ điên cuồng, nhẹ giọng nói:
 
- Anh đã nói, em ở chung một chỗ với anh, anh cái gì cũng không thể cho em, em xác định cần làm như vậy sao?
 
- Nếu lựa chọn làm tình nhân của anh cùng vợ của người khác, em lựa chọn điều trước.
 
Lý Dĩnh lao vào ngực Trần Phàm, gắt gao ôm lấy vòng eo thô dày của hắn, chậm rãi nói.
 
Trong gió đêm, thanh âm của nàng không lớn, giọng nói lại dị thường kiên định!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.