Chương trước
Chương sau
Một hồi phong ba trong giới quan trường ở Vân Nam, vận mệnh của giới hắc đạo cũng yên lặng không một tiếng động xoay chuyển theo. Còn Trần Phàm thân là người thao túng sau màn, lại không hề xuất hiện ở đương trường, mà đang ngồi trong một tòa khách sạn.
 
Trong đại sảnh khách sạn. Trần Phàm ngồi ở trên ghế sa - lon hút thuốc lá, sương khói vờn quanh khuôn mặt của hắn, khiến cho người ta vô pháp nhìn thấy rõ biểu tình ở trên khuôn mặt của hắn lúc này.
 
Két...
 
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nương theo một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa phòng ngủ phía đối diện bị đẩy ra. Bạch Anh tóc tai hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.
 
- Trần Phàm?
 
Tối hôm qua, khi còn ở trong nhà xưởng bỏ hoang, lúc Bạch Anh hồi tỉnh thì đã nhìn thấy chiếc đầu lâu đầm đìa máu tươi của Lưu Hân, căn bản là chưa kịp nhìn thấy Trần Phàm đã hôn mê bất tỉnh đi rồi. Mê man suốt đêm. Lúc này nàng nhìn thấy Trần Phàm thì không khỏi giật mình cả kinh.
 
Nghe thấy Bạch Anh nói chuyện. Trần Phàm hung hăng phun ra một ngụm khói thuốc, sau đó đem nhãn tình quẳng ném về phía Bạch Anh.
 
Giờ khắc này, ánh mắt của hắn mang biểu tình vô cùng phức tạp. Trong kí ức, hắn nhìn thấy một người phụ nữ nông thôn hiền lành chất phác. Còn trên thực tế, Bạch Anh đang đứng ở trước người hắn không xa, vô luận khí chất hay là kiểu cách trang điểm, sớm đã thoát ra khỏi hình tượng người phụ nữ nông thôn mất rồi.
 
- Sao cậu lại ở chỗ này?
 
Sững sờ trong chốc lát xong. Bạch Anh liền theo bản năng dò hỏi:
 
- Lưu Mãnh đâu? Sao anh ta không quay trở về?
 
Khi đang nói chuyện. Bạch Anh tựa hồ cảm thấy có điểm chột dạ, chuyển ánh mắt đi.
 
Lưu Mãnh?
 
Vừa nghe thấy hai chữ này, trong đầu Trần Phàm nhất thời dần dần hiện ra khuôn mặt phúc hậu của người đàn ông kiên cường. Theo sau ngắm nhìn Bạch Anh đứng ở trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, trầm giọng nói:
 
- Cô đi đi.
 
Bạch Anh sững sờ đứng ngây ra.
 
Trần Phàm đứng lên, nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Anh, gằn giọng nói:
 
- Bởi vì cô là vợ của ông ấy. Cũng từng là sư mẫu của tôi. Cho nên buổi tối hôm qua tôi mới cứu cô.
 
- Cảm ơn cậu...
 
Bạch Anh cảm xúc dao động rất lớn, rất phức tạp, vừa có áy náy cũng vừa có nghi hoặc.
 
- Cô không cần cảm ơn tôi, đó là chuyện mà tôi phải làm.
 
Trần Phàm nói xong, đột nhiên chuyển giọng:
 
- Bất quá...Từ hôm nay về sau, cô và ông ấy cùng Oanh Oánh. Lý bà nội, sẽ không còn bất cứ mối liên quan nào nữa.
 
Nghe vây, Bạch Anh toàn thân chấn động.
 
Trần Phàm cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại, mà thản nhiên rời đi.
 
- Trần Phàm, cậu chờ một chút...
 
Bạch Anh khẩn trương, vội vàng đuổi theo Trần Phàm.
 
Trần Phàm quay đầu, diễn cảm bất biến nhìn Bạch Anh:
 
- Chẳng lẽ cô nghĩ rằng giữa chúng ta vẫn còn có chuyện để nói nữa sao?
 
Bạch Anh không phản bác, theo sau cắn răng hỏi:
 
- Cậu...cậu biết tất cả rồi ư?
 
Lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Bạch Anh rất nhanh đã xuất hiện đáp án. Trần Phàm đều chạy tới cứu mình, há lại có thể không biết chuyện tình giữa mình và Lưu Hân sao?
 
- Tôi muốn gặp Oánh Oánh.
 
Sau khi trầm ngâm một lúc, Bạch Anh đã lên tiếng. Nguồn: truyentop.net
 
Trần Phàm biến sắc, lạnh lùng nói:
 
- Cô vẫn chưa hiểu ư?
 
- Tôi...
 
Bạch Anh không sao phản bác được.
 
- Cô vì truy cầu cái gọi là tình yêu, mà đã mang theo hết tiền trong nhà rời đi. để hai người bọn họ đói khổ ở nhà.
 
Trần Phàm nói xong, nhịn không được liền muốn phát hòa:
 
- Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ qua, một người già và một đứa bé có thể sinh tồn được hay không ư? Tôi không hiểu, trong mắt cô, cái tình yêu chó má kia, so với bọn họ còn quan trọng hơn ư? Lùi một bước mà nói, cô muốn đi tìm tình yêu của mình cũng được, nhưng cô đem hết tiền trong nhà đi làm cái gì? Cô mang tiền đi, cuộc sống của họ sẽ như thế nào? Cô đã biết hai người họ không có tiền, nhưng cũng chẳng thèm quay về thăm nom lấy một lần, chẳng lẽ trái tim của cô làm bằng sắt đá ư?
 
- Tôi thừa nhận, tôi làm như vậy là rất ích kỷ.
 
Bạch Anh biểu tình tái nhợt, thoáng trầm ngâm một lúc sau, mới không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Trần Phàm, gằn từng chữ phản bác:
 
- Nhưng...đó cũng chưa chắc đã phải là toàn bộ trách nhiệm của tôi.
 
Trần Phàm nhíu mày.
 
- Đúng là tôi ích kỷ, nhung còn Lưu Mãnh thì sao đây chứ? Anh ta không ích kỷ sao? Anh ta vì công tác mà bỏ mặc vợ con nhiều năm như thế. Anh ta trừ việc gửi chút tiền về nhà, anh ta còn biết làm cái gì nữa đây? Anh ta có trách nhiệm của một người chồng, một người cha không đây?
 
Trần Phàm diễn cảm phức tạp, nhưng vẫn im lặng không đáp.
 
- Trong suy nghĩ của ta, nhà nghèo cũng không sao, không có những ngày tháng êm đềm cũng không sao. Nhưng nhất định cần phải có một người đàn ông, để gánh vác gia đình. Một người đàn ông để ta mỗi ngày giặt giũ quần áo cơm nước cho hắn...mà không phải là một cái máy kiếm tiền.
 
Bạch Anh quỳ xuống sàn nhà ôm mặt khóc lóc nói.
 
Nghe xong những lời này của Bạch Anh. Trần Phàm vô lực nhắm hai mắt vào. Sau vài giây đồng hồ, hắn liền mở mắt ra, diễn cảm đã khỏi phục bình tĩnh, một lần nữa nhấc chân bước đi.
 
- Đó có thể làm lý do cô phản bội ông ấy. Nhưng không thể làm lý do cho cô mang hết tiền trong nhà rời đi, bỏ mặc Oánh Oánh cùng Lý bà nội.
 
Khi sắp bước ra khỏi cửa. Trần Phàm thoáng dừng bước, không quay đầu mà nói:
 
- Oánh Oánh không cần người mẹ ích kỷ vô tình như cô, tôi sẽ chăm sóc cho nàng.
 
- Ngoài ra, chồng cô rất vĩ đại, người nào quen biết ông ấy đều sẽ nói như thế.
 
Dứt lời, Trần Phàm không muốn nán lại thêm nữa, mà trực tiếp bước ra khỏi gian phòng.
 
Cùng lúc đó, trong tòa nhà hành chính Tỉnh ủy.
 
- Liễu bí thư, trước mắt đã xác nhận nhân số bị bắt giam vượt quá hai người, mà hành động này vẫn còn đang tiếp tục điều tra.
 
Trong một gian văn phòng, một người đàn ông trung niên ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, diễn cảm khó coi hướng một vị lão nhân trên năm mươi tuổi bẩm báo.
 
Trong lúc bẩm báo, người đàn ông trung niên cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão nhân kia, mà yên lặng cúi đầu.
 
- Quả nhiên là đại thủ bút ah!
 
Vượt ngoài tầm dự tính của người đàn ông trung niên, lão nhân cũng không bởi vì hắn không nắm rõ tình hình trong ngành, nên hơn mười người cấp dưới đã bị bắt giữ, mà tức giận. Tương phản còn mỉm cười cảm khái:
 
- Nhưng tôi rất hiếu kỳ...Rốt cuộc là người nào có bản lĩnh lớn đến mức, có thể điều động người trong ba ngành? Hơn nữa hành động lần này còn được giữ bí mật tuyệt đối như thế?
 
Người đàn ông trung niên trầm ngâm không đáp. Dù sao làm thư kí tối quan trọng chính là phải biết lĩnh hội hàm ý của lãnh đạo. Thế nhưng trầm ngâm một lúc sau, mà hắn vẫn không thể nhìn ra cái hàm ý sâu xa ẩn trong những lời nói này.
 
Đầu tiên, ba ngành cấp trên triển khai hành động lớn như thế, lão nhân tuyệt đối sẽ không cảm kích, điều này vô hình trung cũng tương đương là đánh vào mặt lão nhân, khiến cho lão nhân rất khó bước xuống sân khấu.
 
- Cảnh Huy à, tôi hiểu anh lo lắng chuyện này xảy ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với tôi.
 
Lão nhân nhìn thấy người đàn ông trung niên không đáp. Liền mỉm cười nói:
 
- Đây là hoàng đế không vội mà thái giám anh đã vội hay sao? Có chuyện này nói thật lòng với anh, cho anh hay, cấp trên phái tôi đến Vân Nam, chính là muốn nhổ khối u ác tính đang cắm rễ ở nơi này. Đáng tiếc, tình thế bức người, tôi cũng đành hữu tâm vô lực mà thôi. Hiện giờ có người thay tôi làm chuyện này, tôi cao hứng còn không kịp nữa đâu.
 
Lúc này, người đàn ông trung niên giống như muốn nói thêm gì đó. Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó tiếng gõ cửa vang lên.
 
Người đàn ông trung niên vừa quay đầu nhìn lại, thì đã rõ ràng trông thấy Trương bộ trưởng đang đứng ngay ngoài cửa.
 
- Lão Liễu, tôi có thể vào trong được không đây?
 
Ngoài cửa. Trương bộ trưởng cười cười dò hỏi.
 
Lão nhân họ Liễu thoáng quẳng ném ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên. Theo sau, người đàn ông trung niên cũng hiểu ý mà bước ra ngoài. Đồng thời lão nhân họ Liều đứng dậy cười mắng:
 
- Trương đại bộ trưởng. ông bắt người của tôi mà không thèm thông báo trước cho tôi một tiếng. Lúc này mới đến văn phòng trưng cầu ý kiến của tôi. Có xem lão già này là bằng hữu nữa hay không đây?
 
- Bây giờ, không phải tôi đã đến hướng lão ca chịu tội hay sao?
 
Trương bộ trưởng vừa cười vừa bước vào bên trong văn phòng.
 
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên bước ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đem cửa đóng vào.
 
- Xem ra hành động lần này rất hoàn mỹ ah! Trận hình lớn như vậy đúng là hiếm khi trông thấy, hơn nữa còn bí mật không chút phong thanh, chẳng lẽ đây là ý tử của thủ trưởng sao?
 
Lão nhân thử dò hỏi một chút, tại hắn xem ra, trừ bỏ thủ trưởng thì những người khác sẽ không có năng lực và quyết đoán cường hãn đến mức này.
 
Nhưng không ngờ, Trương bộ trưởng đã lắc đầu!
 
=============================
 
PS: Tỉnh Vân Nam có tám thành phố cấp địa khu, nếu xuất hiện 1 hai bí thư thành ủy thì cũng bình thường nha. ở Tung thì bí thư thành ủy là người đứng đầu Đảng bộ tại thành phố cấp địa khu, thành phố cấp phó tỉnh hoặc thành phố cấp đặc khu nha. Còn nếu là bí thư tỉnh ủy thì là người đứng đầu tỉnh đó trong nội bộ Đảng ở tỉnh. Và là trưởng ban chấp hành đảng bộ ở tinh này. To hơn mấy tay thành ủy kia nhé, đừng nhầm lẫn!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.