Chương trước
Chương sau
 
Trần Phàm tùy ý ngồi dựa vào ghế, lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu:
 
- Thật sự tôi là một người không tranh khí, hành vi của tôi đúng là làm Trần gia mất mặt xấu hổ, không giống như anh họ, tuổi tác còn trẻ, mới hơn ba mươi đã hỗn tới cấp chính sảnh. Đổi thành tôi, phóng chừng hỗn cả đời cũng không tới.
 
- Nhưng tôi cảm thấy buồn bực chính là, anh hỗn quan trường của anh, hảo hảo làm người thừa kế Trần gia của anh. Trần Phàm tôi không oán không cừu gì với anh, anh không có việc gì lại gọi tôi tới, chỉ là vì giáo huấn tôi sao.
 
Trần Phàm phun ra một ngụm khói, nói.
 
Nghe xong lời nói của Trần Phàm, Trần Phi cười lạnh nói:
 
- Chú với tôi không oán không cừu, nhưng hành động của chú đang bôi đen Trần gia! Chú phải biết rằng vô hình trung chú tạo bao nhiêu địch nhân cho Trần gia...
 
- Anh họ, nếu như tôi nhớ không lầm, anh còn chưa làm gia chủ đi? Nhưng như thế nào tôi lại có cảm giác, anh đang bãi khí thế của gia chủ vậy?
 
Trần Phàm híp mắt cười hỏi:
 
- Tôi cảm thấy được, làm người đừng có làm quá đáng, chuyện tổn hại người mà mình chẳng có lợi gì cũng ít làm thì tốt hơn.
 
Trần Phi lập tức nói:
 
- Trần Phàm, chú...
 
- Tôi biết, sở dĩ đầu óc anh phát động kinh gọi tôi đến để giáo huấn tôi, là bởi vì trong lòng anh vốn không được thăng bằng. Thứ nhất vì anh cho rằng anh có năng lực, có bản lĩnh, hẳn là phải được lão thái gia thưởng thức, hẳn phải được lão thái gia khâm điểm cho làm người thừa kế sau này. Mà lão thái gia vẫn luôn cưng chiều một tên phế vật Trần gia như tôi, cho nên tâm lý của anh không được thăng bằng.
 
Trần Phàm nói xong trực tiếp dụi tắt tàn thuốc, trầm giọng nói tiếp:
 
- Trần Phàm tôi thật chưa từng nghĩ qua đi giành vị trí gia chủ đời tiếp theo của anh, tôi là mặt hàng gì, trong lòng tôi nắm chắc, không cần anh tới giáo huấn. Mặt khác cũng không cần đem sự bất lực gì đó của tôi đến để tỏ ra sự ưu tú của Trần Phi anh, như vậy chẳng có ý nghĩa gì.
 
Lời của Trần Phàm vừa thốt ra, sắc mặt Trần Phi trong nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm!
 
Bởi vì lời nói của Trần Phàm trực tiếp chọc đến uy hiếp của hắn, giống như một thanh chủy thủ sắc bén chui vào trong trái tim của hắn!
 
Làm ngưới tuổi trẻ có tuổi tác lớn nhất trong đồng lứa Trần gia, từ nhỏ đến lớn Trần Phi luôn dựa theo con đường do cha mẹ an bài sẵn, ỷ vào khởi điểm cao, chỗ dựa vững chắc cứng rắn, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, tuổi còn trẻ liền hỗn tới chính sảnh không nói, sẽ rất nhanh còn thăng cao hơn.
 
Đương nhiên, trong chuyện này cũng có kết qủa nỗ lực của bản thân hắn, nhưng nhiều hơn nữa là dựa vào ngọn núi lớn Trần gia.
 
Ở trong mắt rất nhiều người Trần gia hắn là người xuất sắc nhất trong đời thứ tư của Trần gia, là người được chọn thừa kế tốt nhất!
 
Chỉ có một người không cùng chung cái nhìn.
 
Người cầm quyền của Trần gia, Trần lão thái gia, là lão nhân đã gần trăm tuổi kia.
 
Đối với những thành tựu của Trần Phi có được, chẳng những Trần lão thái gia không hề tán dương, thậm chí cả cái nhìn cũng không có, ngược lại lão nhân kia cả ngày chỉ đem tên Trần Phàm nhắc ở trên miệng.
 
Ngày tháng lâu dài, nếu nói trong lòng Trần Phi có thể thoải mái, đó mới gọi là có quỷ!
 
Theo hắn xem ra, tên em họ phế vật dựa vào gia thế chỉ biết gây rắc rối bên ngoài kia, có điểm nào so được với chính hắn?
 
Áp lực cùng sự khó chịu lâu dài làm Trần Phi nhịn không được nương theo cơ hội tới Đông Hải lần này hẹn Trần Phàm đi ra, muốn biết một chút Trần Phàm mà Trần lão thái gia luônthưởng thức lại là mặt hàng gì.
 
Sau khi gặp mặt. Trần Phàm giác ngộ thấp, không ý thức được hành vi của mình mang đến ảnh hưởng bất lương cho Trần gia, càng làm cho Trần Phi vô cùng thất vọng, đồng thời cũng có chút căm tức.
 
Mà giờ này khắc này, Trần Phàm không chút khách khí trực tiếp nói ra những lời thiêu đốt lên oán khí cùng lửa giận tích góp từng tí một trong nhiều năm của hắn!
 
- Trần Phàm, tôi không thể không nói, tôi có một đứa em họ như chú mà cảm thấy thật đáng xấu hố. Tôi vì Trần gia có một phế vật như vậy mà cảm thấy bi ai!
 
Vì khó thở, sắc mặt Trần Phi trở nên cực kỳ âm trầm:
 
- Đồng thời tôi nhắc nhỡ chú, tuy rằng lão thái gia cưng chiều chú, nhưng tuổi ông đã cao, không có khả năng cưng chiều chú cả đời!
 
Ngụ ý, chỉ cần lão nhân kia nhắm mắt là tên phế vật ngươi liền xong đời!
 
- Nói xong rồi sao?
 
Trần Phàm nhẹ nhàng ngoáy ngoáy tai.
 
Thấy bộ dáng cả lơ phất phơ của Trần Phàm, Trần Phi tức giận đến không nhẹ, cười lạnh nói:
 
- Nói đến nước này thì chú có thể đi rồi!
 
- Trần Phi, tôi muốn hỏi một câu, nếu như không có Trần gia làm chỗ dựa vững chắc, anh có thể hỗn tới được vị trí bây giờ không?
 
Trần Phàm không đứng dậy mà hỏi ngược lại.
 
Sắc mặt Trần Phi phát lạnh:
 
- Chú có ý tứ gì?
 
- Tôi có được lão thái gia coi trọng hay không tôi khôngbiết, tôi chỉ biết nhiều năm như vậy Trần Phàm tôi tựa hồ cũng không hề được Trần gia bồi dưỡng, cơ bản giống như một đứa con bị bỏ rơi.
 
Trần Phàm đứng dậy, cười trào phúng:
 
- Cho nên loại tinh anh được gia tộc bồi dưỡng mạnh mẽ như anh, thật không cần phải đến đòi so sánh với tôi.
 
- Tôi nghĩ, anh thân là hoàng tử ếch có cần theo một con cóc như tôi mà tor vẻ hay không, càng không cần ở trước mặt một con cóc như tôi gỉa vờ giả vịt là mình giỏi, như vậy chỉ làm hạ thấp thân phận của anh thêm thôi, đúng không, Trần bí thư?
 
Trần bí thư!
 
Giờ khắc này, Trần Phi đột nhiên cảm giác được ba chữ này dị thường chói tai!
 
Nhìn thấy vẻ mặt Trần Phi xanh mét, cả người run rẩy, Trần Phàm không nói thêm lời nào, xoay người liền đi.
 
- Trần Phàm...
 
Mắt thấy Trần Phàm muốn đi. Trần Phi theo bản năng hô lên, đối với hắn mà nói. đêm nay chính là đêm mà hắn bị nhục nhã nhiều nhất, làm sao có thể chịu được?
 
Nghe được Trần Phi kêu gọi, Trần Phàm dừng bước, xoay người nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
 
- Như thế nào? Trần bí thư, hay là anh muốn lợi dụng quyền lực trong tay giáo huấn một chút tên phế vật không danh khí như tôi sao?
 
Trần Phi lập tức chết lặng!
 
Cứ việc hắn rất muốn rất muốn hung hăng giáo huấn Trần Phàm một phen, nhưng hắn biết rõ, hắn không có tư cách kia, dù ngay cả ông nội của hắn, lão nhân thân là Trần gia gia chủ đời này có năng lượng ngập trời trong quân ủy, cũng không có tư cách.
 
Ở Trần gia, chân chính có tư cách giáo huấn Trần Phàm chỉ có lão nhân gần trăm tuổi kia.
 
Chỉ cần lão nhân kia một ngày còn chưa nhắm mắt, như vậy bất cứ người nào trong Trần gia cũng khôngthể đối thế nào với Trần Phàm.
 
Bởi vì ở Trần gia, lão nhân kia chính là trời, không người nào dám khiêu khích quyền uy của lão nhân kia, cũng không có ai dám đi thừa nhận lửa giận của lão nhân kia!
 
Ngoại trừ Trần Phàm.
 
Tuy rằng lão nhân kia xem Trần Phàm là tâm can bảo bối mà cưng chiều, nhưng quan hệ giữa hai người cứng ngắc tới cực điểm.
 
Mất thấy Trần Phi á khẩu không trả lời được, Trần Phàm cũng không dừng lại, trực tiếp rời đi.
 
- Ba! "Ngay trong nháy mắt Trần Phàm ra cửa, Trần Phi vốn lòng dạ sâu đậm, tu dưỡng rất tốt cuối cùng tức giận tới mức đem chén rượu giá trị xa xi ném xuống dập nát, gương mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
 
Hô hấp, hít thở!
 
Liên tục ba lượt, biểu tình Trần Phi dần dần lãnh tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt làm người ta không rét mà run:
 
- Phế vật, ngươi hung hăng càn quấy không được bao lâu đâu, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết, ngươi không xứng làm người Trần gia!
 
Sau khi rời khỏi ghế lô, Trần Phàm dưới sự cung kính đưa tiễn của người phục vụ, đi vào thang máy.
 
Chờ sau khi Trần Phàm đi xuống lầu một, Chu thư ký vừa lúc đang đứng đợi ngay cửa thang máy, nhìn thấy Trần Phàm đi xuống, nguyên bản vẻ mặt lo lắng trong nháy mắt biến thành trầm xuống, ánh mắt nhìn phía Trần Phàm, đã tràn ngập địch ý.
 
- Làm chó, phải biết bổn phận của con chó, thời khắc che chở chủ nhân của mình là đúng, nhưng đừng có giống như chó điên, gặp người liền cắn.
 
Đi ra thang máy, Trần Phàm lướt sát qua bên người Chu thư ký, thản nhiên nói.
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm, thân thé Chu thư ký kịch liệt chấn động, vẻ tức giận không thể che giấu trong nháy mắt bừng lên trong con ngươi, nhưng lòng dạ dưỡng thành ngày tháng lâu dài cùng lực khống chế bắt buộc hắn áp chế phẫn nộ, không phát tác ngay đương trường, mà sắc mặt xanh mét đi vào thang máy.
 
Mà tên quản lý đại sảnh hộ tống Chu thư ký đi vào thang máy, giống như vừa bị sét đánh, hoàn toàn ngây ngốc ra tại chỗ, nhìnbóng lưng khôi ngô của Trần Phàm, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
 
Làm quản lý đại sảnh khách sạn, hắn hiểu rõ thân phận Chu thư ký, theo hắn xem ra, tuy rằng Chu thư ký chỉ là thư ký cán bộ cấp chính sảnh, nhưng thuộc loại tiền đồ vô lượng.
 
Một người như vậy của chính giới, lại bị người nhục nhã như thế?
 
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Chu thư ký nhịn không được nắm chặt tay, thở hổn hển, ánh mắt lạnh đến dọa người.
 
Nhưng...khi thang máy đi lên tầng trệt ghế lô, vẻ mặt của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, giống như những sự tình trước đó chưa hề phát sinh.
 
Đi ra thang máy, bước nhanh tới ngay cửa ghế lô, hít sâu một hơi, Chu thư ký trực tiếp đẩy cửa bước vào.
 
Tiến vào ghế lô, Chu thư ký trước tiên thấy được khuôn mặt âm trầm tới cực điểm của Trần Phi, trái tim lập tức treo lên tận cổ họng.
 
- Trần bí thư...
 
Kiệt lực điều chinh cảm xúc, Chu thư ký cung kính đứng cách bàn ăn chừng hai thước, bộ dạng như một tên nô tài.
 
Rít mạnh một hơi thuốc lá, Trần Phi phun ra một ngụm khói, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm vẻ mặt hắn trở nên có chút mơ hồ, đồng thời thanh âm lạnh như băng từ trong miệng hắn truyền ra:
 
- Gọi điện thoại cho Trương Sinh Quang, nói tôi ở đây chờ bọn họ.
 
Ân?
 
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Trần Phi, Chu thư ký chợt ngẩn ra.
 
- Anh điếc sao?
 
Trần Phi dụi tất thuốc lá, lạnh lùng nói.
 
Chu thư ký rùng mình, vội vàng cúi đầu nói:
 
- Dạ...vâng, Trần bí thư.
 
Nói xong, Chu thư ký lấy ra điện thoại di động trong cặp công văn. đi ra ghế lô bấm điện thoại của Trương Sinh Quang, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói:
 
- Trần bí thư muốn gặp con gái của ông, ông dùng tốc độ nhanh nhất đưa con gái ông tới khách sạn Đông Phương Tân Giang.
 
- Được!
 
Đầu bên kia điện thoại, Trương Sinh Quang nghe được lời nói của Chu thư ký, kích động không gì sánh kịp.
 
Mà Chu thư ký như có suy nghĩ cúp điện thoại.
 
Thân là thư ký của Trần Phi, Chu thư ký rất rõ ràng, một khi tâm tình Trần Phi không tốt, sẽ luôn lấy nữ nhân trút giận.
 
Tục ngữ nói, trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.
 
Từ cổ đại đến hiện đại, Tô Hàng cũng không thiếu mỹ nữ.
 
Mấy năm nay Trần Phi ở tại Tô Châu, rốt cục làm hại bao nhiêu nữ nhân, ngay bản thân Chu thư ký cũng không nhớ rõ.
 
Hắn chỉ biết là, bên trong những nữ nhân kia, có con gái của quan lớn, có con gái của phú thương, càng nhiều lại là nhân viên công tác xinh đẹp của các công ty.
 
Đương nhiên, phàm là những ai từng ngũ qua với Trần Phi, hiện giờ đã thoát khỏi địa vị hiện tại, tốc độ thăng chức còn nhanh hơn ngồi tên lửa!
 
Chậm rãi thu hồi tâm tư. Chu thư ký lại thật cẩn thận bước vào ghế lô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
- Chu thư ký, nếu như tôi nhớ không lầm, tối nay Trương Thiên Thiên sắp đến kia cũng là sinh viên đại học Đông Hải, hơn nữa còn ở chung một phòng ngủ với vị hôn thê của Trần Phàm, đúng không?
 
Nhìn thấy Chu thư ký bước vào ghế lô, Trần Phi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
 
Chu thư ký thoáng nhớ lại, vội vàng đáp:
 
- Dạ, Trần bí thư.
 
- Anh nên biết phải làm như thế nào.
 
Khi nói chuyện, Trần Phi nở nụ cười.
 
Dưới ánh đèn, nét tươi cười của hắn tràn ngập hương vị tà ác!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.