Chương trước
Chương sau
 
- San San, như thế nào? Không có ý định giới thiệu bạn trai của cháu cho ông sao?
 
Lão hiệu trường không chú ý tới biểu hình biến hóa của Trần Phàm, mà cười hỏi Tô San.
 
- A?
 
Nghe được lời của lão hiệu trường. Tô San chợt giật mình, trên mặt liền ngượng ngòrng, chỉ thấy nàng cúi đầu đõ mắt dùng tay vặn góc áo nhẹ nhàng nói:
 
- Tần gia gia. ông...không phải hai người quen biết sao?
 
- Ha ha, là quen biết.
 
Lão hiệu trường gật đầu cười, sau đó trầm ngâm một chút nói:
 
- Tô nha đầu, cháu đi vào trong xe của cháu trước đi. ông và bạn trai của cháu có vài lời cần nói. Mặt khác, chờ sau khi cha cháu từ Hong Kong trở về, nói hắn gọi điện thoại cho ông.
 
- Dạ.
 
Tuy rằng bình thường Tô San đã quen tùy hửng, nhưng cũng là một cô gái rất hiền biết, thấy lão hiệu trường có chuyện trọng yếu muốn nói với Trần Phàm, nàng cũng khôngtiếp tục làm nũng lưu lại, mà trực tiếp chui vào trong chiếc cc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Cùng lúc đó, Trần Phàm lập tức đi tới bên cạnh lão hiệu trường, cười nói:
 
- Tần lão gia tử, tôi đã thực hiện lời hứa với ông, khôngtham gia bất cử hạng hoạt động nào giữa hai trường, như thế nào, chẳng lẽ ngài còn có gì dặn dò?
 
Bên tai vang lên thanh âm nhìn như ngả ngớn cũng không lộ vẻ cuồng vọng của Trần Phàm, nhìn bộ dáng nhìn như hiền hòa của hắn, trong con ngươi lão hiệu trường hiện lên một tia tán thường, theo sau trầm ngâm một chút, than thở nói:
 
- Tiểu Phàm, nói vậy cậu cũng đã đoán được, hôm nay tôi tới tìm cậu là có chuyện muốn nói.
 
Giọng nói nghiêm túc, lời nói khách khí, thái độ lão hiệu trường đủ để tô rõ, hắn không đem Trần Phàm xem như một sinh viên bình thường mà đối đãi, cũng không xem Trần Phàm là một tân sinh tiểu tứ mới ra đời, mà cấp cho hắn đủ sự tôn trọng.
 
- Tần lão tiên sinh, mời nói.
 
Trần Phàm tinh bơ.
 
- Tiểu Phàm, nói thật, cả đời tôi duyệt vô số người, con cháu hồng sắc gia tộc cũng thế, con cháu phú ông ức vạn cũng thế, mặc kệ bọn hắn ưu tú như thế nào, muốn ở trước mặt tôi biểu hiện ra bộ dạng trấn định ra sao, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn có chút khẩn trương. Lời nói không chút khoa trương, tôi có thể ở trong ba mươi giây nhìn thấu bọn hắn.
 
Giọng nói lão hiệu trường cô quái cảm thán:
 
- Chỉ có cậu, tôi nhìn không thấu.
 
Trần Phàm trầm mặc không nói.
 
- Theo tâm tính của cậu mà xem, cậu sẽ không vì chuyện nhỏ nào đó mà tức giận, nhưng nhìn vào sự thật mà xem, nhiều khi cậu sẽ vì một ít chuyện bé nhỏ không đáng kể mà tức giận.
 
Mắt thấy Trần Phàm trầm mặc, lão hiệu trường cũng cảm thấy không có gì không ôn, tiếp tục nói:
 
- Ngược lại; một ít chuyện nguyên bản rất trọng yếu, trong mắt cậu lại có vẻ không đáng một đồng. Ví dụ Kemer Er gia tộc đầu tư tại đại lục, rất nhiều người đều phải chen chúc vờ đầu muốn đạt được cơ hội lần này, mà cậu lại dễ dàng đem cơ hội ném cho người khác.
 
- Bọn họ là bạn của tôi.
 
Trần Phàm mở miệng, giọng nói kiên định.
 
- Bạn bè, ha ha, hay cho tình bạn.
 
Lão hiệu trường nghe được hai chữ bạn bè, chợt ngẩn ra, sau đó ha ha cười cảm thán nói:
 
- ờ xã hội hiện nay lòng người đều lãnh đạm, dạng người trọng tình trọng nghĩa như cậu cũng thật không còn nhiều.
 
Trần Phàm lại lựa chọn trầm mặc.
 
- Được rồi, nhiều lời thêm vô nghĩa.
 
Nỡ nụ cười, lão hiệu trường nghiêm túc trở lại, can mày nói:
 
- Tiểu Phàm, nguyên bản tôi lo lắng với tính cách của cậu, tham dự vào hoạt động giao lưu với đại học Tokyo sẽ phát sinh một ít chuyện không vui. Bất quá từ sau khi tôi biết chuyện của gia tộc Kemer Er, tôi mới biết mình đã sai lầm, sai vô cùng thái quá - cậu không phải loại người có đầu óc nóng nảy, ngược lại, lực khống chế của cậu rất không tồi. Cho nên tôi quyết định ước định trước đó của chúng ta có thé xóa bò, cậu có thể tùy ý tham gia hoạt động giao lưu.
 
Xóa bõ?
 
Trần Phàm hơi nheo mắt lại, không trả lời.
 
Nhìn thấy gương mặt của Trần Phàm, trong lòng lão hiệu trường dù đã trải qua nhiều sóng to sió lớn cũng chấn động, kiệt lực khống chế tâm tình của mình, không hề toát ra chút sơ hờ.
 
- Tần lão tiên sinh, sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy đi?
 
Nhìn bộ dạng ra vẻ trấn định của lão hiệu trường. Trần Phàm bỗng nhiên nờ nụ cười, cười đến thật quỷ dị.
 
Dáng tươi cười của Trần Phàm làm cho lão hiệu trường có cảm giác thật không thoải mái, bất quá vẻ mặt của hắn cũng không hề biến hóa, mà là cười hòi:
 
- Nga? Vì sao cậu lại nói như vậy?
 
- Tần lão tiên sinh, tuy rằng đây là lần thử hai chúng ta chính thức nói chuyện, tôi cũng không mấy hiểu biết về ông, nhưng một ít phong cách làm việc của ông tôi vẫn tương đối hiéu biết.
 
vẻ mặt Trần Phàm tự tin nói:
 
- Nếu chăng qua ngài bởi vì nhìn lầm tôi, mà hủy bõ ước định của chúng tôi, như vậy ngài hoàn toàn có thể nhờ Cảnh Huy nói cho tôi biết, căn bản không cần phải long trọng tới tìm tôi như thế. đúng khong?
 
Lão hiệu trường cả kinh, sau đó cười khổ một tiếng:
 
- Ai, tôi đã biết cậu sẽ không dễ dàng tin tường như thế, cho nên mới riêng tới tìm cậu. Đúng vậy, cậu nói rất đúng, tôi thay đối quyết định, là có nguyên nhân khác.
 
Trần Phàm cũng không vội vã hôi, chỉ lẳng lặng nhìn lão hiệu trường.
 
- Là như vậy, đại học Tokyo là trường học tốt nhất Nhật Bản thậm chí cả Châu Á, sinh viên ở đó đều là đời sau của đại nhân vật Nhật Bản. Nguyên bản hoạt động giao lưu lần này, ước nguyện ban đầu của tôi chính là muốn tiến hành giao lưu bình thường giữa hai đại học mà thôi. Nhưng chẳng biết tại sao, bên phía đại học Tokyo lần này tới đây phần lớn đều là sinh viên có thân phận đặc thù. Trong đó có một sinh viên tên là Liều Xuyên Tình Tử, nàng là đời sau của Liều Xuyên gia tộc tại Nhật Bản. Hôm nay tôi nhận được điện thoại của người phụ trách đoàn đại biểu của đại học Tokyo, trong điện thoại hắn luôn nói cho tôi biết. Liễu Xuyên Tình Tử chỉ tên điềm họ muốn cậu tham gia trận đấu cs.
 
- Nàng muốn tôi thi đấu cs, cho nên ông liền hủy bõ ước định trước đó của chúng ta?
 
Nghe được lời nói của lão hiệu trường. Trần Phàm hơi nhướng mày, thản nhiên nói:
 
- Tần lão tiên sinh, đây cũng không phải phong cách làm việc của ông a.
 
- Ai.
 
Lão hiệu trường thở dài, nói:
 
- Đại học Tokyo mặc dù là trường học tốt nhất Nhật Bản, nhưng thật khó miễn trừ sẽ bị mấy đại gia tộc Nhật Bản nhúng tay, ngoài ra mấy đại gia tộc hàng năm đều tài trợ số tiền thiên Văn cho đại học Tokyo. Đương nhiên, mấy đại gia tộc hàng năm cũng sẽ chọn lựa một ít tinh anh từ trong đại học Tokyo
 
Đối với lời nói này của lão hiệu trường. Trần Phàm thật ra cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì điều này là sự thật, hơn nữa không riêng gì đại học Tokyo, dù là quốc nội, hoặc là một ít đại học Âu Mỹ nổi tiếng cũng là như thế.
 
- Liễu Xuyên gia tộc là một trong những gia tộc đinh cấp tại Nhật Bản, cũng là nhà tài trợ chủ yếu cho đại học Tokyo, đồng thời trong đại học Tokyo cũng có không ít thế lực của Liều Xuyên gia tộc, lần này người phụ trách đoàn đại biểu của đại học Tokyo là người của Liều Xuyên gia tộc. Cho nên, tôi không thể không làm như vậy.
 
vẻ mặt lão hiệu trường bất đắc dĩ nhìn Trần Phàm.
 
Trần Phàm chậm rãi giãn đôi mày, cười tủm tim nói:
 
- Tần lão tiên sinh, nếu tôi không tham gia trận đấu cs này, có phải đại học Tokyo sẽ hủy bò lần hoạt động giao lưu này không?
 
- Thế thì sẽ không, bất quá...ảnh hường nhất định phải có.
 
Không biết tại sao, nhìn thấy biểu tình cười híp mắt của Trần Phàm, trong lòng lão hiệu trường tuôn ra một ý niệm không tốt trong đầu. đôi mày theo bản năng nhíu lại.
 
- Hắc, hay cho câu sẽ ảnh hường.
 
Trần Phàm liếm liếm môi, cười lạnh nói:
 
- Tần lão tiên sinh, tôi hi vọng ông hiểu được, tôi chỉ là một sinh viên bình thường. ảnh hường kia không có quan hệ gì tới tôi.
 
Mắt thấy thái độ Trần Phàm từ ba tháng mùa xuân biến thành mùa đông khắc nghiệt, sắc mặt lão hiệu trường trầm xuống:
 
- Chỉ tham gia một trò chơi mà thôi, cậu không cần phải như vậy đi?
 
- Bản thân trò chơi cũng không trọng yếu, quan trọng là...thái độ cường ngạnh của đối phương làm cho tôi thật không thoải mái.
 
Trần Phàm gằn từng chừ:
 
- Tôi chán ghét bị người uy hiếp, càng chán ghét có người bắt buộc tôi làm bất cử chuyện gì.
 
Nói tới đây, Trần Phàm giống như nhớ ra hồi ức không JÌ nào đó, sắc mặt lại biến đối, nguyên bản trong con ngươi đang bình tĩnh lóe ra sát ý lạnh lẽo, sát khí che giấu cũng nháy mắt tràn ngập chung quanh thân thể hắn.
 
Biến hóa thình lình xảy ra của Trần Phàm, làm sắc mặt lão hiệu trường đại biến, trở nên cực kỳ ngưng trọng.
 
- Được rồi, cậu đã không muốn, thôi đi.
 
Do dự một chút, lão hiệu trường cuối cùng quyết định buông tha việc thuyết phục Trần Phàm, trực giác nói cho hắn biết, nếu hắn còn tiếp tục nói nữa. Trần Phàm sê có thể làm ra một ít chuyện làm hắn không thể tường được.
 
Cuộc nói chuyện cử như vậy mà chấm dứt, lão hiệu trường sắc mặt khó xem chui vào xe hồng kỳ, mà Trần Phàm điều chinh cảm xúc một chút, trên mặt đã khôi phục lại dáng tươi cười hi hi ha ha như trước.
 
Sau đó lão hiệu trường lên xe hồng kỳ rời đi trước. Trần Phàm lại chui vào trong chiếc cc, ngồi ở vị trí tay lái.
 
- Ngốc tử, anh nói gì với Tần gia gia vậy? Sao em thấy sắc mặt Tần gia gia không vui?
 
Sức quan sát của Tô San cũng không tệ lắm, phía trước mặc dù nàng không nghe được cuộc nói chuyện của Trần Phàm và lão hiệu trường, nhưng biết hai người nói chuyện cũng khôngđược thoải mái.
 
Trần Phàm cũng không trả lời Tô San, mà khởi động xe, sau đó cười nói:
 
- Đoạn thời gian trước, anh ở trong trường học gặp rắc rối quá nhiều, ông ấy dặn anh sau này nên chú ý một chút.
 
- Như vậy a.
 
Tô San không chút do dự tin tường lời giải thích của Trần Phàm, sau đó đem ngón trô đặt lên miệng, như có suy nghĩ gì đó:
 
- Đồ ngốc, Tần gia gia làm như vậy, khăng định cũng có nỗi khó xử của ông ấy, anh thông cảm một chút vậy. Dù sao anh đi cửa sau tiến vào trường này, hoàn toàn là nhờ công lao của lão nhân gia mà thôi.
 
Lời nói vô tình của Tô San, làm trong lòng Trần Phàm hơi động một chút, trong lòng trào ra một ý niệm làm hắn chán ghét: dựa theo lời lão hiệu trường mà làm?
 
Bất quá rất nhanh. Trần Phàm bõ qua ý nghĩ này.
 
Bởi vì đối với việc bị người uy hiếp mà nói. Trần Phàm càng oán hận có người bắt buộc hắn đi làm chuyện gì đó.
 
Đời này, hắn từng bị người bắt buộc qua một lần.
 
Chỉ một lần.
 
Một lần đó, làm cho hắn trong suốt hai mươi năm qua, cuộc sống giống như trải qua trong địa ngục, để lại nỗi hồi ức thống khổ không bao giờ phai nhạt.
 
Hiện giờ Liễu Xuyên Tình Tứ lại muốn bức bách hắn tham gia trận đấu cs.
 
Có thể sao?
 
Không có khả năng.
 
Cho nên Trần Phàm liền bõ qua ý tường vớ vần này, đồng thời âm thầm quyết định, lão hiệu trường đối với chính mình cũng không có ác ý, hơn nữa còn từng giúp mình, nếu hoạt động giao lưu lần này bởi vì mình mà gây ra ảnh hường, như vậy mình sẽ dùng phương pháp khác bù đắp lại cho lão hiệu trường.
 
Đồng thời Trần Phàm cảm thấy được, chuyện lần này do chính đoàn đại biểu của đại học Tokyo tạo thành - trực giác nói cho hắn biết, trong đoàn đại biểu đại học Tokyo bỗng nhiên gia nhập nhiều đời sau của các đại nhân vật Nhật Bản như vậy, thực không bình thường, hơn nữa rất có thể là vì hắn mà tới.
 
Liễu Xuyên Tình Tứ?
 
Làm ra quyết định đồng thời trong đầu Trần Phàm cũng hiện ra cái tên này, tìm tòi lên quan hệ với cái tên này, sau đó chợt nhớ tới một năm trước mình dùng Đồ Tể chơi cs, cự tuyệt một người chơi Nhật Bản.
 
Hay người chơi kia chính là Liễu Xuyên Tình Tứ?
 
Trần Phàm trên cơ bản khẳng định suy đoán này, đồng thời khóe miệng hiện lên một nét cười lạnh.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.