- Trần Phàm, thật ngại quá, hai đồng đội của tôi đều bị thương, mấy đồng đội khác lại phòng ngự không tốt lắm...
vẻ mặt Ngu Huyền xấu hổ phụ họa, kỳ thật hắn biết Trần Phàm cũng không muốn ra sân, nếu không trước đó hắn đề nghị Trần Phàm gia nhập đội bóng rổ, Trần Phàm cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng hắn lại tràn ngập khát vọng cầu thắng trong trận thi đấu, theo hắn xem ra, chỉ cần Trần Phàm ra sân liền có thể hoàn toàn phòng ngự chặt chẽ số 8 Trương Vĩ, như vậy chẳng khác nào chặt đứt hệ thống tiến công của ngành kiến trúc.
Dù sao đối với ngành kiến trúc mà nói. Trương Vĩ là trung tâm tuyệt đối, cũng là đại não chỉ huy.
Đại não của đội bóng đã bị mất, còn thế nào tổ chức tiến công?
Loại cảm giác này cũng giống như đội ngủ bị mất đi Lakers Kobe, như vậy thực lực sẽ hạ thấp hoàn toàn. (cầu thủ bóng rổ Kobe Bryan của đội Lakers, Los Angeles)
Một khi Trần Phàm có thể phòng ngự Trương Vĩ, như vậy quàn lý hệ còn có cơ hội lật ngược ván cờ.
Đúng như Ngu Huyền suy nghĩ, Trần Phàm quà thật không nghĩ tới muốn ra sân, dù sao tiêu chuân chơi bóng rô của hắn quà thật chỉ bình thường, thậm chí còn chưa tới mức bình thường, chỉ biết chơi mà thôi, ngay cả khống bóng còn không vững.
Vì thế, nghe được lời nói của hai người, Trần Phàm không khỏi ngây ra, sau đó định cự tuyệt, lại nghe được thanh âm Tô San vang lên:
- A.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-vuong/1241981/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.